Chương trước
Chương sau
“Trịnh Hưng Tài là ai?” Thành Chu hỏi.
“Con trai của Trịnh Gia Vượng, Trịnh Gia Vượng là cậu họ cả của tôi.” Tư Đồ đáp.
Hà Sinh tóm tắt lại đoạn đối thoại Thành Chu chưa được nghe.
“Cũng tức là cả nhà Trịnh Gia Vượng thèm khát tài sản của nhà ngoại anh nên muốn diệt trừ gia đình anh rồi chính thức trở thành người thừa kế? Không cảm thấy độ khó hơi bị cao à?” Thành Chu không thể hiểu nổi.
Tư Đồ cười bảo: “Ban đầu bọn chúng chỉ dám mơ tưởng viển vông một chút, cùng lắm là lén ngáng chân bọn tôi chứ chẳng có gan ra tay thật sự, cho đến khi… Tôi phát hiện ra bọn Trịnh Hưng Tài, Đỗ Uy và Tôn Quốc Hoằng đang bắt tay nhau buôn bán thứ gì.”
Tư Đồ kể lại sơ lược mọi chuyện.
Thì ra trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới, Tư Đồ đang lùng bắt vài kẻ buôn ma túy thì tình cờ gặp mặt bọn Tôn Quốc Hoằng đang “du lịch” ở đó.
Lúc bấy giờ mải lần theo dấu vết của bọn bán ma túy, Tư Đồ cũng không để ý lắm, nhưng sau khi phát hiện đối tượng của mình gặp mặt Đỗ Uy, anh ta bắt đầu chú ý đến hành tung của đám Tôn Quốc Hoằng. Tôn Quốc Hoằng là anh rể của Tư Đồ, bạn bè của anh rể có dính líu đến ma túy anh ta nào thể không quan tâm.
Đợi khi hoàn thành nhiệm vụ, Tư Đồ đặc biệt xin nghỉ phép về nhà, nhưng lần này anh ta không dành thời gian ở bên gia đình mà quyết tâm bám theo bọn Đỗ Uy, kết quả phát hiện anh rể của mình cùng với anh họ đều dính líu tới chuyện buôn bán ma túy, hơn nữa quy mô không hề nhỏ.
Đấu tranh nội tâm mấy ngày, cuối cùng Tư Đồ quyết định nhượng bộ, anh ta lần lượt tìm gặp Tôn Quốc Hoằng và Trịnh Hưng Tài để cảnh cáo bọn họ rằng anh đã biết hết mọi chuyện, bắt họ lập tức ngừng tay, bằng không đừng trách anh ta không nể tình gia đình mà đưa họ vào tù.
Hai người Tôn, Trịnh bấy giờ rất sợ hãi, vội vàng đồng ý ngay tức thì và thề thốt không bao giờ dây dưa vào ma túy nữa.
Nhưng dù có sợ chăng nữa thì lợi ích ma túy mang lại vẫn quá lớn, vậy nên chúng bắt đầu lập kế hoạch nắm thóp Tư Đồ, tiếc rằng điều tra mãi vẫn không tìm được điểm yếu của anh, cộng thêm việc Tư Đồ sống trong quân ngũ, bọn chúng khó lòng can thiệp vào được. Cuối cùng cả đám quyết định chủ động tạo ra nhược điểm cho Tư Đồ.
Lúc đám bọn chúng đang rầu rĩ không biết nên lập kế hoạch thế nào, Vu Hy Lôi chủ động ra mặt đưa ra phương án.
Tư Đồ chợt lặng đi.
Thành Chu nhịn không được buột miệng hỏi: “Thế Vu Hy Lôi có quan hệ gì với anh?”
Vừa nghe nhắc tới ba chữ “Vu Hy Lôi”, Tư Đồ dường như phản ứng theo bản năng, anh ta cau mày đáp ngay: “Tôi chả có quan hệ gì với cô ả cả.”
Thành Chu, Hà Sinh và cả Hồng Diệp đều nhìn anh bằng ánh mắt “Không tin, làm ơn nói rõ!”.
Tư Đồ cười khổ bảo: “Theo những gì tôi được biết, ả ta hình như có ý với tôi. Thôi được rồi, cô ả yêu tôi, nghe đâu yêu điên cuồng lắm. Tất cả đều biết mẹ cô ả làm vú em ở nhà tôi, hồi còn bé xấu hổ vì thân phận nên không hay ghé, cô ả cứ thấy công việc của mẹ khiến cô ả mất mặt. Một ngày nọ cô ả đến tìm mẹ tình cờ gặp tôi, sau đó bị trúng tiếng sét ái tình nên luôn kiếm cớ ghé nhà tôi thường xuyên hơn.”
Tư Đồ kể lại mối quan hệ giữa hai người một cách chóng vánh và đầy vẻ không tình nguyện.
Vu Hy Lôi yêu Tư Đồ, tiếc rằng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tư Đồ cơ bản không hay ở nhà, Vu Hy Lôi muốn ghi điểm ấn tượng với nhà Tư Đồ đúng là rất khó khăn.
Nhưng Vu Hy Lôi vẫn thường xuyên đến nhà Tư Đồ, dần dần đạt được sự tín nhiệm của họ, chỉ có Tư Đồ Dao lúc nào cũng chướng mắt cô ả.
Cô nàng họ Vu từng bày tỏ với Tư Đồ nhưng bị anh ta từ chối.
Cô ả cảm thấy rất tổn thương nên trong một thời gian dài không quay lại nhà họ. Nhưng sau đó cô ả lại xuất hiện, hơn nữa còn cố gắng giành lấy cảm tình của Tư Đồ và người nhà của anh.
Tư Đồ vốn không ghét Vu Hy Lôi nhưng rủi cái là anh vô tình nghe thấy một lần nọ Vu Hy Lôi nói chuyện với mẹ cô.
Đầu tiên là Vu Hy Lôi kịch liệt công kích công việc của mẹ mình, cho rằng công việc đó khiến cô ả không thể nào ngóc đầu lên trong nhà Tư Đồ. Sau đó cô ả thề thốt mình nhất định phải bước vào nhà Tư Đồ, trở thành người vợ chính thức của Tư Đồ. Cô ả muốn cho cả thế giới biết số mạng của mình phải là tiểu thư khuê các chứ chẳng phải con gái của một bà vú nuôi.
Mẹ Vu khuyên cô ả đừng gây chuyện ngốc nghếch, bảo rằng Tư Đồ rất lợi hại, hơn nữa không có cảm tình với cô ả, Vu Hy Lôi có liều mạng gả vào nhà Tư Đồ cũng chỉ tổ khiến người ta chướng tai gai mắt.
Mẹ Vu hy vọng con mình làm một người chân thật.
Vu Hy Lôi nổi giận giễu cợt bà sinh ra với số mạng người hầu, cực khổ cả đời cũng chỉ là người hầu mà thôi. Còn cô ả thì khác, số phận của cô ả là phải biến thành phượng hoàng bay cao.
Vu Hy Lôi bảo Tư Đồ không yêu mình cũng không sao, cô ta tự có cách khiến anh phải lấy mình.
Từ đó trở đi, Tư Đồ liền tránh xa người con gái lòng dạ không đoan chính kia.
“Tôi tán thưởng loại con gái kiên cường, càng tôn trọng những người dựa vào sức mình nỗ lực hướng tới phía trước, nhưng cô ả là ngoại lệ. Cô ta quá gian xảo, lại nhỏ nhen xét nét, tôi cảm thấy không phải cô ta thật sự yêu tôi mà chỉ để ý đến địa vị của gia đình tôi hoặc thành tựu tương lai của tôi, hay đổi cách nói khác, với cô ta tôi chẳng qua là ‘thể diện’ thôi. Nếu mẹ cô ta có thể tiếp xúc với tầng lớp cao quý hơn và cô ta tìm thấy người thích hợp hơn tôi, tôi dám chắc Vu Hy Lôi sẽ thay đổi mục tiêu ngay và luôn.”
Vu Hy Lôi trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận Tư Đồ nhưng không có cơ hội, mãi đến khi nhận ra ánh mắt đám Tôn Quốc Hoằng cùng Trịnh Hưng Tài khi nhìn Tư Đồ mang chút gì đó là lạ.
Vu Hy Lôi bắt đầu chú ý đến hành động của Tôn Quốc Hoằng, âm thầm nghe lén mới phát hiện ra bọn chúng bất mãn với Tư Đồ nên đang tìm cơ hội bày kế hãm hại anh ta.
Cô ả không hề kể với Tư Đồ chuyện này, bởi vì cô ta cảm thấy cơ hội của mình tới rồi!
Tối hôm ấy là tiệc mừng thọ của Tư Đồ Liệt, Vu Hy Lôi vốn tốt nghiệp khoa dược, cô ả cùng với Tôn Quốc Hoằng mua vài thứ thuốc và bào chế thành thuốc gây ảo giác mạnh.
Cô ả muốn giả vờ như bị Tôn Quốc Hoằng lợi dụng để phát sinh quan hệ một cách “không tình nguyện” với Tư Đồ.
Như vậy thì dù Tư Đồ có nổi giận cũng sẽ trút lên đám người Tôn, Trịnh chứ không phải cô ta.
Đáng tiếc cô ta tuy đã tính kỹ đủ đường nhưng vẫn không ngờ Tư Đồ lại kháng thuốc mạnh đến mức đó, hơn nữa ý chí ngoan cường đến đáng sợ.
Tư Đồ một lần nữa từ chối cô ả.
Quyết định đánh liều được ăn cả ngã về không, Vu Hy Lôi lại pha thêm thuốc vào một ly rượu khác, đanh định tự uống thì vô tình bị mẹ của Tư Đồ là Trịnh Nhược Nam cầm nhầm đi mất.
Vu Hy Lôi hoảng hốt, Tôn Quốc Hoằng phát hiện cô ta trông không được bình thường thì đến gần gặn hỏi cho bằng được.
Vu Hy Lôi thành thật trả lời, Tôn Quốc Hoằng cảm thấy tình hình không ổn nên hai người định ngưng hành động lần này lại.
Nhưng Trịnh Hưng Tài lại cảm thấy đây là cơ hội tốt đến không thể nào tốt hơn được nữa.
Đúng là trên đời này làm gì có chuyện xấu nào hơn được chuyện mẹ con loạn luân, đặc biệt là với giới quân nhân đây chẳng khác nào đòn trí mạng!
“Anh tra rõ hết đầu đuôi ngọn ngành rồi à?” Thành Chu hỏi.
“Ừ.” Tư Đồ gật đầu.
“Tối hôm đó, Tôn Quốc Hoằng phụ trách ngắt điện, còn Vu Hy Lôi và Trịnh Hưng Tài đưa mẹ vào phòng tôi. Vì bọn chúng hoặc là người thân hoặc là người quen nên mẹ không đề phòng. Sau đó… Lũ Tôn Quốc Hoằng tưởng đã nắm được thóp của tôi nên đến chơi bài ngửa, bảo rằng nếu tôi không dây vào chuyện của họ thì họ cũng không tiết lộ chuyện này ra ngoài.”
“Nhưng em nhớ hình như ba anh bảo có rất nhiều người biết được chuyện này mà…” Hà Sinh ngờ vực hỏi.
Tư Đồ huýnh vai cậu bảo: “Tôi còn tưởng cậu định thôi không nói chuyện với tôi nữa chứ.”
Hà Sinh không tránh đi mà đáp: “Nhẹ chút coi, cẩn thận thằng bé chứ! Khó khăn lắm nó mới bình tĩnh lại được.”
Tư Đồ nhìn con trai rồi nhẹ tay nhéo nó một cái.
Lạ thay, Tiểu Tinh Hà bình thường rất ít phản ứng với mọi việc chung quanh nhưng với Tư Đồ thì khác hẳn. Tư Đồ vừa động vào nó, nó liền thét lên thảm thiết rồi xoay người ôm chặt lấy cổ Hà Sinh.
Hà Sinh vội vàng an ủi Tiểu Tinh Hà bằng cách vỗ nhè nhẹ vào lưng nó.
Tiểu Tinh Hà từ từ thả lỏng nhưng vẫn không chịu buông cổ Hà Sinh ra.
Nó không biết người này có phải là ba nó hay không nhưng nó biết cảm giác cậu mang lại rất giống với cô Trương Lan của nó.
Điệu bộ của đáng thương như một chú cún con bị thương của Tiểu Tinh Hà đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Hà Sinh.
Hồng Diệp không bao giờ khiến cậu cảm thấy như vậy, thứ Hồng Diệp mang lại chỉ có sợ hãi và hiếp đáp.
Hà Sinh bế Tiểu Tinh Hà trong lòng, thầm nhủ nếu mình là một người cha có con trai thế này, mình nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, thương yêu nó, ngày ngày cho nó ăn ngon ngủ ấm, trao cho nó tất cả những gì đẹp đẽ nhất trên đời.
Hà Sinh… nhớ tới cha mẹ mình, trong lòng chợt thấy đau nhói, cậu muốn gặp họ quá, nhưng chỉ sợ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Mạnh mẽ như Tư Đồ còn không dám hiên ngang xuất hiện trước mặt người thân mà chỉ tạo khung cảnh như một giấc mộng, hơn nữa còn bởi người nhà anh đang gặp nguy hiểm.
Hà Sinh tuy không dám đi gặp họ nhưng nhờ vào quan hệ máu mủ chí thân, cậu có thể cảm nhận được họ đều mạnh khỏe, xuất hiện trước mặt họ chỉ sợ sẽ khiến họ không sống an lành được nữa.
Ôi…
“Sao thở dài vậy?” Tư Đồ hình như hơi bị nhạy cảm, “Tôi và cô ả kia chẳng có quan hệ gì nha!”
“Nhưng ả dám ăn hiếp con ngươi.” Hồng Diệp nói.
“Cô ả ăn hiếp Tinh Hà?” Sắc mặt Tư Đồ khẽ đổi.
Hà Sinh cũng trách cứ anh ta: “Chẳng phải anh bảo anh có đến thăm con sao? Lẽ nào anh không biết nó bị người ta ăn hiếp?”
“Có chứ, Vu Hy Lôi làm việc ở nhà trẻ của con anh mà.”
“Chuyện này tôi biết, nhưng còn…” Sắc mặt Tư Đồ có vẻ khó coi, “Tôi cứ mải lo điều tra chuyện năm ấy, tôi có đến thăm Tinh Hà vài lần, tôi…”
Tư Đồ không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu.
Tư Đồ quả thật thừa nhận đứa con này nhưng không có nghĩa là về phương diện tình cảm, anh ta có thể toàn tâm toàn ý.
Dù gì đứa bé này là do…
Rất có khả năng Tư Đồ vốn không muốn đi thăm Tiểu Tinh Hà, đến nhà trẻ mấy lần chẳng qua vì muốn điều tra Vu Hy Lôi chứ không phải vì con trai.
Sau khi đưa con trai ra anh ta liền giao ngay nó cho Hà Sinh, qua việc này có thể thấy anh trên cơ bản chẳng biết nên yêu chiều đứa con này thế nào, và cũng không muốn yêu chiều nó.
Hồng Diệp hừ lạnh một tiếng rồi nói với vẻ khinh thường: “Thiệt chẳng biết các người đang xoắn xuýt chuyện gì? Không phải chỉ là cùng với mẹ mình sinh ra đứa con trai thôi sao? Đã là gì chứ? Nhớ năm đó bọn ta… Ý ta là các người cứ nhìn truyền thuyết của các nước xem, Phục Hy và Nữ Oa là anh em nhưng vẫn được tôn xưng là người tạo ra nhân loại. Ở Nhật, Izanami no Mikoto và Izanagi no Inochi cũng là anh em, còn theo thần thoại Hy Lạp, Zeus và Hera chẳng phải vừa là chị em vừa là vợ chồng hay sao.
Còn ví dụ về quan hệ vừa vợ chồng vừa mẹ con cũng chả ít. Chồng của vị thần đất mẹ Gaia là con trai trưởng của bà ấy, người ta bảo thần thoại Hy Lạp là nguồn gốc của loạn luân. Ở Trung Quốc ấy hở, để ta nghĩ xem, là ai sau khi cha mình qua đời liền lấy cả mẹ ruột và mẹ kế rồi cùng mẹ kế đẻ ra hai đứa con nhỉ.
Bên Ấn Độ thì có Sarasvati vừa là vợ vừa là con của Brahma, còn quan hệ giữa Adam và Eva trong kinh thánh cũng là tự công tự thụ…”
Thành Chu ra hiệu bảo con trai ngậm miệng lại, “Sau này thời gian lên mạng còn một tiếng đồng hồ thôi nhé.”
“Sao thế? Mắc mớ gì?”
“Im nào! Nói nữa là cấm mạng luôn bây giờ! Xem xem con học được ba thứ linh tinh gì trên mạng?” Thành Chu mải lo về phương hướng phát triển trong tương lai của Hồng Diệp mà quên mất hiện tại nó đáng sợ đến mức nào.
“Các anh có phát hiện thần thoại các nước đều có rất nhiều chuyện thế này không?” Hà Sinh đột nhiên hỏi.
Hồng Diệp gật đầu bảo: “Ngươi phát hiện ra trọng điểm rồi đấy. Chẳng qua ngươi không phải là người đầu tiên, rất nhiều người cũng nhận ra. Thật ra tất cả mọi người đều biết người sáng lập ra nhân loại chỉ có một, đó là lão Bàn Cổ, nhưng ông ta có quá nhiều tên mà thôi. Về phần những vị thần thánh xuất hiện sau đó… Các người biết vì sao hình tượng ban đầu của thần thánh đều có liên quan tới rắn không? Các người biết vì sao rất nhiều thần thánh đều là đầu người mình thú hoặc ngược lại không? Các người biết nhân loại khởi nguồn từ đâu không? Các người thật ra đều từ khỉ biến thành cả! Ha ha!”
Thành Chu vuốt đầu con trai, “Con biết hết à?”
“Đương nhiên! Nhưng ta sẽ không cho các người biết đáp án đâu, bởi vì các người vẫn chưa đủ tư cách. Tư Đồ, ngươi muốn đi đâu đó?”
Thành Chu, Hà Sinh đồng loạt quay đầu nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ co chân lại, nghiêng người đáp: “Tôi đi giải quyết chút chuyện riêng.”
“Báo thù sao?” Hà Sinh nhìn anh ta.
“Có thể nói vậy. À phải, trả lời câu hỏi ban nãy của cậu, chuyện nhà tôi là do Vu Hy Lôi lan truyền ra ngoài, vốn định giải quyết lũ khốn kia trước nhưng giờ tôi đổi ý, cô ả nhiệt tình bêu rếu chuyện gia đình tôi như vậy, lại nhiệt tình chăm sóc con tôi nên tôi quyết định tìm cô ả tâm sự trước, các người có muốn đi cùng không?”
“Ngươi đi tìm Vu Hy Lôi?” Hồng Diệp hỏi bằng giọng kỳ quái.
Hồng Diệp cười quái gở, “Ta đang đoán xem lúc ngươi xuất hiện, ả sẽ vui mừng vì có anh hùng đến cứu, hay là đau đớn phát hiện boss cuối ra mặt rồi.”
“Cô ta bây giờ đang ở đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.