Bảo vệ xông ra, nhiều đứa trẻ bị giật mình tỉnh giấc, giáo viên trực vừa lo dỗ lũ nhỏ vừa bật tất cả đèn lên.
Hồng Diệp bất chợt nhìn về phía Tư Đồ Tinh Hà đang trốn dưới gầm cầu tuột.
Thành Chu ánh mắt hoảng loạn, cả người dần dần mềm oặt.
Người đàn bà vẫn đang la lối.
“Dám giành mất người của ta, Tư Đồ, ta muốn đá vào đít con của ngươi!” Hồng Diệp bĩu môi, vung tay lên giấu Thành Chu đi.
Còn về phần người đàn bà đang la lối kia, nó có nơi thích hợp để đưa cô ả đến.
Bảo vệ nghe thấy tiếng la nên chạy vào vườn, nhưng chỉ bắt gặp Tư Đồ Tinh Hà đang núp dưới chân cầu tuột, còn Vu Hi Lôi lại chẳng thấy đâu.
“Đâu rồi nhỉ?”
“Chẳng biết, rõ ràng em nghe có tiếng la từ đây vọng vào…”
“Người đàn ông đó vào đây bằng cách nào? Có ai nhìn thấy mặt mũi của người đó không?”
“À phải, có thể hỏi đứa bé này.”
“Hỏi nó? Vô dụng thôi, đứa bé này bị tự kỷ nặng, nó không chịu nói chuyện với ai đâu.”
“Đi tìm cô Vu, mọi người chia nhau ra tìm đi!”
Đèn đóm trong nhà trẻ sáng lên, Tư Đồ Tinh Hà bị ép quay về phòng học, vì để đảm bảo an toàn, tất cả cửa nẻo trong phòng đều phải khóa lại, mỗi phòng có ít nhất hai giáo viên trông chừng.
Lần rơi vào không gian khác này, Thành Chu không cảm thấy như bị hồn rời khỏi xác.
Đây là một không gian rất kỳ lạ, đen tối, ẩm ướt, chật hẹp, chìm trong nước, nhưng mang lại cảm giác ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-6-bat-yeu-quang-dang-dung-tat-den/1354273/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.