“Khoan đã!” Thành Chu gọi cả đám đang bỏ ra ngoài lại.
Mọi người quay lại nhìn anh.
“Tụi mình cứ thế mà đi hay sao? Bỏ mặc Tôn Quốc Hoằng luôn hả? Hắn còn nợ Hồng Diệp một vạn tệ chưa trả.”
“Tạm thời không cần đâu.” Hồng Diệp bĩu môi, “Có kẻ cướp mối rồi.”
Thành Chu mặt đầy chấm hỏi.
Tư Đồ chỉ vào vách tường, “Bên kia vừa mới có người vào.”
“Là phòng VIP Tôn Quốc Hoằng bao í.” Hà Sinh giải thích.
“Hồi nào? Sao tôi không biết?”
“Trong lúc chúng ta đang nói chuyện.” Tư Đồ nói tiếp: “Vậy nên tạm thời con lừa khốn nạn họ Tôn sẽ không đến tìm ngài như tôi dự đoán.”
Hà Sinh an ủi Thành Chu, “Anh không cảm giác được cũng không có gì lạ, dù sao anh mới bắt đầu học chưa được bao lâu. Nhờ Hồng Diệp nhắc bọn em mới phát hiện đấy chứ.”
Thành Chu nhìn sang Hồng Diệp, “Người đó là ai? Lợi hại lắm hả? Ai mời tới thế?”
Hồng Diệp nhìn chằm chằm vào mặt Thành Chu, vẻ mặt có chút quái gở.
Thành Chu bị nhìn nổi hết da gà, thằng oắt này sao tự dưng lại nhìn anh như vậy? Trên mặt hay trên mình anh có thứ gì không ổn à?
Thành Chu nhịn không nổi phủi quần áo.
Hồng Diệp đột nhiên nhoẻn miệng cười.
“Hồng Diệp…”
“Suỵt!”
Nhìn dáng vẻ Hồng Diệp thế này là biết nó chẳng chịu nói gì, Thành Chu chỉ đành dùng mắt ra hiệu hỏi Hà Sinh và Tư Đồ.
Tư Đồ ngừng lại một lúc rồi nói: “Là người luôn bám theo ngài. Người đó phát hiện có cơ hội, lại nổi lòng tham nên muốn lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-6-bat-yeu-quang-dang-dung-tat-den/1354269/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.