Đỗ Uy nhíu mày, ngước đầu tìm vị trí máy lạnh, “Bật máy lạnh à? Sao càng lúc càng lạnh vậy?”
Trước khi Đỗ Uy nói câu này, một trong hai gã vệ sĩ mới đã đứng dậy đi kiểm tra thiết bị điều hòa trong phòng.
Tôn Quốc Hoằng mặc áo khoác vào và nhìn vệ sĩ. Đỗ Uy kéo dây kéo áo khoác lên mức tối đa.
Gã vệ sĩ cau mày nói: “Điều hòa không mở, cửa sổ thông khí cũng đóng rồi. Có thể là trời đột nhiên trở lạnh thôi.”
“Mở máy sưởi.”
Vệ sĩ mở máy điều hòa theo lời dặn của Tôn Quốc Hoằng.
Tôn Quốc Hoằng nhìn Đỗ Uy, cười nói: “Tao với mày bạn bè bao năm, tao cũng không gạt mày làm gì, mà chắc mày cũng biết, tiền của nhà Tư Đồ đều mang họ Tư Đồ, nhà Tư Đồ trừ Tư Đồ Dao còn có một thằng quỷ con, nếu hai người này còn trên đời thì tao đâu có cách nào động vào một đồng của nhà họ. Không có tiền mặt của nhà Tư Đồ, tiền bạc tao xoay chuyển không được bao nhiêu.”
Đỗ Uy lấy bật lửa nghịch trong tay, gã hơi hố hận câu cuối ban nãy nói ra, nhưng hiện tại không chỉ thiếu tiền nhân viên mà còn có chủ nợ lớn hơn sắp tìm tới nhà, vị chủ nợ đấy lại không dễ đuổi như đám nhân viên.
Những người có thể mượn được như bà con họ hàng, bạn bè xa gần gã đều thử hết, nhưng giúp được gã lại chẳng bao nhiêu. Mấy người đó bình thường đều đến dựa hơi, gặp lúc cần giúp thì từ chối chẳng thèm khách sáo.
Giờ quả thật gã đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-6-bat-yeu-quang-dang-dung-tat-den/1354265/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.