Trưởng tàu đến gần đám người từng bước một.
Đám người nhao nhao tản ra, không người nào dám đến gần ông cả. Chỉ có Trịnh Sơn Thanh và con cháu của ông thì vội theo sát ở phía sau.
Lý Đại Cẩu khẽ kéo Lý Tốn, nhỏ giọng run rẩy: “Chúng ta đi thôi.”
Nét mặt của Đại Lý Tử thì đổi tới đổi lui, không ai biết lão đang suy nghĩ cái gì.
Lý Tốn gạt phăng tay Lý Đại Cẩu, hung dữ đáp lại: “Sợ cái gì! Đây đều là giả dối hết! Trên đời này không hề có ma. Nếu có thì hắn tới tìm chúng ta từ lâu rồi chứ làm gì phải đợi cho tới hôm nay?”
“Ông nói nhỏ chút coi! Đừng để cho người khác nghe thấy chứ.” Lý Đại Cẩu sợ đến mức chỉ có thể nói lí nhí.
Lý Tốn hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào trưởng tàu.
Hai chân Lý Đại Cẩu run lên. Trưởng tàu càng tới gần, trái tim của lão càng đập nhanh hơn.
“Có lẽ hang động kia có thần núi thật. Thần núi vĩ đại áp chế hắn, nhưng sau đó Người đã thả hắn ra rồi… Không, có lẽ thần núi đã rời đi, hắn đã trở thành thần núi mới… Đúng, nhất định là như vậy rồi. Ông nhìn sấm sét đi? Không phải tất cả đều đánh vào hắn sao? Thế nhưng hắn không chết, hắn đã vượt qua quỷ môn quan, hắn không còn là quỷ nữa, hắn thành thần rồi, thành thần rồi…”
“Lý Đại Cẩu, ông nói bậy bạ gì đó?”
Lý Đại Cẩu chằm chằm vào trưởng tàu, miệng thì thào không ngừng, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-5-chan-ngon-dong-truyen-thuyet/2242251/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.