Thành Chu điếng người, quay phắt lại.
Sau lưng hắn, đạo sĩ già mỉm cười, giơ ngón trỏ ra hiệu hắn giữ im lặng.
Lưu Tâm Mỹ chợt bật cười, “Làm anh sợ rồi sao? Xin lỗi nhé, hẳn đó là ảo giác của tôi đấy. Tôi thường nhìn thấy ông ta, nhưng cho tới bây giờ vẫn không chạm được ông ta.”
Thành Chu vẫn nhìn đạo sĩ già chằm chằm.
Lưu Tâm Mỹ dụi dụi mắt nói tiếp: “Từ khi ăn những cây nấm này, tôi cứ bắt gặp những thứ kì lạ chạy qua chạy lại trong hang động này. Ban đầu tôi còn tưởng rằng đó là thật, nhưng về sau tôi phát hiện những vật kia đều là giả cả. Nếu như không phải lúc anh rơi xuống mang theo âm thanh quá to và tôi không chạm vào anh thì tôi vẫn nghĩ anh là ảo giác đấy.”
Thành Chu chậm rãi quay đầu lại, khàn giọng hỏi: “Cô cho rằng những thứ cô chứng kiến đều là ảo giác?”
“Vâng.”
“Cô nhìn thấy gì?”
“Rất nhiều thứ… Có người, có quái thú, còn có những vệt sáng kì lạ nữa.”
“Cô không sợ sao?”
“Sợ chứ, sợ đến nỗi không dám ăn nấm nữa, nhưng không ăn thì cơn đói lại hoành hành.”
Đạo sĩ già tiến đến nói nhỏ vào tai Thành Chu: “Lần đầu ăn những cây nấm ấy, cô gái này thiếu chút nữa đã sợ điên lên vì những ảo giác của mình, nhưng vẫn là bần đạo cứu cô ấy đấy.”
“Ông cứu cô ấy như thế nào?”
“Khiến cô ấy bất tỉnh. Tựa như lần này.” Đạo sĩ già bay tới sau lưng Lưu Tâm Mỹ, cúi đầu hít sâu trên cổ cô rồi duỗi đầu lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-5-chan-ngon-dong-truyen-thuyet/110155/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.