Lần này Thành Chu không hoảng loạn đòi chạy đi dập lửa nữa, bởi vì vẻ mặt cậu trai đã giúp hắn hiểu rằng cảnh hoả hoạn lần này cũng như hai thảm cảnh đã xảy ra lúc trước, sẽ lặp đi lặp lại khi bạn càng đến gần nó hơn.
“Cậu không sợ sao?” Thành Chu không khỏi tò mò trước sự bình tĩnh quá mức của cậu trai.
Nhậm Hoa nhìn hắn một cái, “Bác sĩ nói em bị bệnh thiếu thốn tình cảm, hầu như không có các cảm xúc sợ hãi này nọ.”
“Vậy à? Hèn chi.” Thành Chu có chút hâm mộ cậu trai.
“Nói vậy mà anh cũng tin sao?” Cậu bỗng cười to, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười đến rơi cả nước mắt.
Hà Sinh do dự vươn tay nhẹ xoa đầu cậu trai.
Cậu không cười nữa, đưa tay lau mắt.
Thành Chu nhíu mày… Vậy ra lý do cậu ta bình tĩnh chỉ là vì quá sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ ư?
Hà Sinh thở dài, “Trên mặt đất toàn là tàn thuốc, cậu ngồi đây hút thuốc bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa, chắc từ khoảng hai giờ tối hôm qua.”
“Vì sao lại ngồi ở chỗ này?” Giọng Hà Sinh rất dịu dàng, hệt như anh hàng xóm nhà bên ngồi cạnh tâm sự với cậu trai vậy.
Nhậm Hoa thấp giọng nói: “… Ở đây an toàn nhất.”
“Làm sao cậu biết ở đây an toàn nhất?” Hà Sinh và Tư Đồ nhìn nhau.
“Nguyên Nguyên nói với em đấy. Nhóc bảo em đợi ở chỗ này, đừng đi đâu cả, cũng đừng về nhà. Mới đầu em không tin… nhưng sau đó…” Cậu trai lại lấy ra một điếu thuốc nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-4-tro-chu-nguyen-rua/109580/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.