Đó là một bà già đang ngồi phơi nắng ở chân tường.
Bà già vừa gầy lại vừa nhỏ con, vài sợi tóc bạc ít ỏi bết dính trên đầu, ánh mắt đục ngầu, trên người là áo bông kiểu cũ thắt nút dưới nách. Bà tựa lên ghế trúc nhỏ với dáng ngồi rất khó xem, co ro dưới góc tường. Nếu không để ý kỹ, sẽ không ai thấy được bà.
Không đợi Thành Chu mở miệng, Tư Đồ đã mỉm cười hỏi: “Chào chị cả ạ, bọn em đến tìm Diêu Phương Thanh. Không biết cô ấy có ở nhà không ạ?”
Chị cả? Thành Chu không khỏi trợn mắt nhìn Tư Đồ bên cạnh.
Bà già thoạt nhìn chừng tám mươi tuổi không hề nổi giận vì cách gọi này mà còn trông như rất vui, mỉm cười làm lộ ra hàm lợi loe hoe vài chiếc răng: “Các cậu tìm Phương Thanh à? Con bé kia đã không chịu nổi ở đây rồi, kết hôn xong là chuyển đi luôn đấy.”
“Kết hôn ư?” Thành Chu sững sờ.
Bà già đánh giá Thành Chu rồi nhìn Tư Đồ cùng Hà Sinh, sau đó như đã hiểu ra điều gì đó, bà cười hắc hắc.
“Cậu còn không biết con Diêu kết hôn rồi sao? Cơ mà cũng khó trách, con bé kết hôn nhưng không phát thiệp mời, chỉ đến khi mẹ con bé phát bánh kẹo cưới thì hàng xóm bọn tôi mới biết nó lấy chồng đấy.”
“Cha mẹ của Diêu Phương Thanh nói với chị cả rằng cô ấy kết hôn ư? Vậy họ có nói cô ấy kết hôn với ai không? Nhà trai làm gì? Đang ở nơi nào?” Tư Đồ cười hỏi như đang nói chuyện phiếm.
“Chàng trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-quy-dai-he-liet-bo-4-tro-chu-nguyen-rua/109578/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.