Một tháng sau, tập đoàn nhà họ Phó bị thanh lý, nghe nói không còn khả năng vực dậy.
Tôi từng nghĩ rằng, một tập đoàn như Phó thị kiên cố không thể lay chuyển, tôi – một người thường – chỉ có thể ngước nhìn.
Nhưng trước pháp luật, họ chẳng là gì cả.
Đáng đời.
21
Một ngày, tôi cùng A Tửu đi xem căn hộ penthouse. Từ xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của một nam một nữ. Nghe giọng quen lắm.
Tiến lại gần xem, ồ, đúng là người quen thật.
Chỉ thấy Lâm Sương đang kéo vali đòi đi, còn Phó Vân thì không chịu buông.
Phó Vân cầu xin:
“Sương Sương, em đã nói rằng, bất kể thế nào em cũng sẽ ở bên anh mà.”
Lâm Sương tỏ vẻ khó chịu:
“Anh tỉnh táo lại đi, nếu không phải nghe nói anh đã nắm quyền, thì tôi đang sống tốt ở nước ngoài, trở về làm gì?”
Phó Vân nghiến răng:
“Ý em là gì? Thấy anh không còn tiền nữa thì muốn chia tay? Lâm Sương, anh vì em mà rơi vào tình cảnh này!”
Lâm Sương đáp:
“Chứ sao nữa? Không có Phó thị thì tôi cần gì ở anh?”
“Nói thật, rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn phải giả vờ tận hưởng, mệt mỏi lắm. Tôi còn không hiểu Tô Thanh Thanh làm sao chịu nổi ba năm qua.”
“Lâm Sương, đồ tiện nhân này!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tien-sau-khi-ly-hon-toi-song-sung-suong/3745102/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.