🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một tháng sau, tập đoàn nhà họ Phó bị thanh lý, nghe nói không còn khả năng vực dậy.

 

Tôi từng nghĩ rằng, một tập đoàn như Phó thị kiên cố không thể lay chuyển, tôi – một người thường – chỉ có thể ngước nhìn.

 

Nhưng trước pháp luật, họ chẳng là gì cả.

 

Đáng đời.

 

21

 

Một ngày, tôi cùng A Tửu đi xem căn hộ penthouse. Từ xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của một nam một nữ. Nghe giọng quen lắm.

 

Tiến lại gần xem, ồ, đúng là người quen thật.

 

Chỉ thấy Lâm Sương đang kéo vali đòi đi, còn Phó Vân thì không chịu buông.

 

Phó Vân cầu xin:

 

“Sương Sương, em đã nói rằng, bất kể thế nào em cũng sẽ ở bên anh mà.”

 

Lâm Sương tỏ vẻ khó chịu:

 

“Anh tỉnh táo lại đi, nếu không phải nghe nói anh đã nắm quyền, thì tôi đang sống tốt ở nước ngoài, trở về làm gì?”

 

Phó Vân nghiến răng:

 

“Ý em là gì? Thấy anh không còn tiền nữa thì muốn chia tay? Lâm Sương, anh vì em mà rơi vào tình cảnh này!”

 

Lâm Sương đáp:

 

“Chứ sao nữa? Không có Phó thị thì tôi cần gì ở anh?”

 

“Nói thật, rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn phải giả vờ tận hưởng, mệt mỏi lắm. Tôi còn không hiểu Tô Thanh Thanh làm sao chịu nổi ba năm qua.”

 

“Lâm Sương, đồ tiện nhân này!”

 



Phó Vân giáng một cái tát mạnh vào mặt Lâm Sương.

 

Hai người bắt đầu giằng co, đánh nhau loạn xạ.

 

Thấy tình hình không ổn, tôi vội mở ứng dụng quay video, phát livestream ngay.

 

A Tửu rất chu đáo, mời bảo vệ tòa nhà tới sau khi cư dân mạng xem đã mắt mới để họ can hai người ra.

 

Lâm Sương, tóc tai rối bù, chỉ muốn bỏ chạy. Thậm chí cô ta quên mất quan hệ đối địch giữa chúng tôi, nhìn thấy tôi như thấy cứu tinh, lao tới nói:

 

“200 triệu tệ đó, cô lấy đúng là xứng đáng. Thật quá ấm ức mà, quá ấm ức rồi!”

 

“Đời này tôi không muốn thấy cái gì liên quan đến thuốc bổ thận nữa.”

 

Thôi được, thấy cô ta tinh thần có vẻ tỉnh ngộ rồi, tôi tha thứ cho vậy.

 

Phó Vân, với gương mặt bị thương, nhìn thấy tôi lại kiêu ngạo nói:

 

“Tô Thanh Thanh, cô đến đây làm gì? Trừ khi cô cầu xin tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lại với cô.”

 

A Tửu lườm anh ta một cái, đẩy anh ta ra:

 

“Chúng tôi đến để mua nhà, làm phiền tránh đường.”

 

Nhân viên quản lý tòa nhà cười gượng:

 

“Anh Phó, người mua căn penthouse này chính là hai cô gái đây.”

 

Cuối cùng, Phó Vân đành uất hận bán đi căn hộ penthouse mà anh ta từng ở với Lâm Sương, nếu không sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho tôi.

 

Nói ra thì, tiền mua căn hộ này vốn là tài sản chung của tôi và anh ta trong hôn nhân. Thôi, coi như giúp đỡ người nghèo, dù gì tôi giờ cũng chẳng thiếu tiền.

 

Khi đặt bút ký tên vào hợp đồng, Phó Vân nghiến răng nói với tôi:

 

“Tôi nhất định sẽ quay lại.”



 

Tôi gật đầu lia lịa:

 

“Quay lại lần nữa để c.h.ế.t thảm hơn.”

 

22

 

Về sau Phó Vân thế nào, tôi không còn quan tâm nữa. Nghe nói anh ta dựa vào ngoại hình đẹp trai mà đi làm con rể nhà giàu.

 

Sau khi nếm trải sự ngọt ngào từ phim ngắn, tôi quyết định đầu tư sản xuất phim ngắn, cùng A Tửu trở thành bà chủ nhỏ, kiếm tiền thuận buồm xuôi gió.

 

Sau 15 ngày bị tạm giam, Quý Động đến tìm tôi, nói muốn làm nam chính trong phim ngắn. Tôi lập tức từ chối:

 

“A Động, giới giải trí không phải thùng rác mà cái gì cũng có thể nhét vào.”

 

“Nếu em cũng có thể làm thần tượng, thì người xem phim sẽ học được gì?”

 

“Nếu em ngày làm 208, vậy làm sao đối mặt với những người đang chăm chỉ lao động ngoài kia?”

 

Quý Động khóc lóc thảm thiết, thề rằng từ nay sẽ không làm trai bao, cũng không nhận tiền để hãm hại người khác nữa. Tôi cảm thấy hài lòng, đưa cho cậu ta 1 triệu nhân dân tệ – số tiền tôi đã hứa ban đầu. Tôi là người giữ lời.

 

Nhận tiền xong, cậu ta ngừng khóc nhưng đi đi lại lại, bước ba bước quay đầu một lần.

 

Cuối cùng, khi sắp bước qua ngưỡng cửa, cậu ta hỏi tôi:

 

“Chị à, bên cạnh chị chẳng lẽ không cần một người đàn ông để sưởi ấm sao?”

 

Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy A Tửu đang đứng ngoài, mỉm cười tươi sáng như ánh mặt trời tháng ba khi đang gọi điện bàn về dự án.

 

Tôi khẽ cười:

 

“Đàn ông có phải thứ thiết yếu đâu?”

 

“Chỉ là món đồ chơi tô điểm thêm thôi.”

 

( Hết )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.