Mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật, câu này chủ yếu là để chỉ mấy kẻ không nhìn thấy "sự thật" và không nghe thấy "sự thật" mà thôi!
Trên đời này sự thật luôn chỉ có một, chỉ là ngươi có ở đúng vào lúc đó để chứng kiến, để nghe và nhìn thấy hay không mà thôi.
Khi Hàn Phong bị Khấu Vấn Tiên đánh ngất, Nguyễn Thanh Tâm đã rút kiếm lao đến, bật lại gã ta. Dù rằng trước đó khi tới, nàng và gã đã có bàn qua kế hoạch.
Sau khi về môn, cũng chính nàng cầu xin gia gia, nghĩ cách giải quyết chuyện này. Không có Nguyễn Tùy Thời cùng một số kẻ cao tầng cùng lên tiếng, Hàn Phong liệu có thoát khỏi đơn giản như vậy.
Thế nhưng sau tất cả, nàng lại không nói cho hắn biết. Tâm tư của nữ nhân, quả thật là không hiểu nổi.
Thanh Tử Dương lắc đầu đi ra khỏi đại điện, nàng bước đến bàn trà ngồi xuống. Bàn tay khẽ nhấc, nàng bình thản rót vào hai chén nhỏ.
Hương trà tỏa ngát, thơm dịu nhẹ cho lòng người thư thái, nàng vừa khẽ nhấp một ngụm, đã có giọng nói vội vang lên:
"Tử Dương tỷ, ta có thắc mắc…."
Hàn Phong vừa khập khiễng vội ra khỏi lầu các, hắn ngỡ tưởng Thanh Tử Dương đã đi xa rồi. Không ngờ nàng ta vẫn còn đang ung dung uống trà ở đây, sau cùng hắn đi tới, thấy trên bàn đã có một chén rót sẵn.
Nhận ra nàng ta biết mình đuổi theo, hắn lặng thở dài, hỏi:
"Hóa ra là tỷ đã biết ta đuổi theo, vậy…"
Thanh Tử Dương mỉm cười, ý vị nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578658/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.