Ánh dương chiếu xuống mặt hồ bình lặng, thỉnh thoảng lại có vài bọt nước nổi lên. Bên dưới, hoàng kim long ngư bơi lội, từng chiếc vẩy vàng óng của nó phản chiếu lại ánh dương, lấp lánh cả mặt hồ.
Mệnh Tại Y ngồi trên lầu hai, nàng đưa mắt nhìn về nơi xa. Ánh dương nhẹ dịu, chiếu lên gương mặt nàng, thiếu nữ đang có nét thuần thục.
Một năm mới lại sắp đến, Mệnh Tại Y tới nay đã trùng sinh được mấy tháng. Kiếp trước so với kiếp này, nhân sinh thật quá khác nhau.
Nàng mỉm cười, ánh mắt vẫn mang vẻ bình thản, có chút lạnh nhạt và hững hờ.
Xuân quang thủy nguyệt như ý liệu
Đông tàn nhật chiếu khúc ca vui.
"Hiện tại, bức thư cũng sắp đến tay bà ta rồi. Vở kịch tốt đẹp hay không, còn phải xem thời cơ có tốt hay không!."
Nàng nhâm nhi chén trà nhỏ, bàn tay khẽ lướt qua cung đàn.
Chuyện mưu sự, mấy ai có thể nắm bắt, chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến.
Vạn sự cân bằng, có được có mất.
Nàng thành công thì sẽ có người thất bại, nàng thất bại đương nhiên sẽ có người thành công.
Đạo lý chính là, phải có người mất đồ, mới có người nhặt được đồ. Vậy nên, thành bại hay không, còn phải xem là nàng nhặt được hay rơi mất.
Mệnh Tại Y mỉm cười, thành là nét đẹp, bại là nét hỏng, tất cả đều tô điểm cho đời người trở nên đặc sắc.
Đang thưởng thức cảnh đẹp ý thơ, bên dưới tiếng gã quản gia vọng lên:
"Tiểu thư, điểm tâm đã được mang đến!."
Mệnh Tại Y nhàn nhã bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578628/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.