Không lâu sau, Lan Như Tiên hừ lạnh rời đi, nàng ta một đường phi kiếm bay mất. Ngoài mặt tuy là ý giận nồng đậm, tội sống khó tha, nhưng trong lòng nàng ta, lại vô cùng thoải mái.
Nàng ta rất nhanh phi kiếm tới dưới Huyễn Thanh phong, dừng chân tại một sườn núi, rồi đi bộ lên.
Vừa bước tới cách mái đình trúc một đoạn, nàng đã nghe thấy tiếng đàn từ xa vọng lại.
Tiếng đàn du dương, vừa mang tới cảm giác dễ chịu, lại có phần nhu tình. Lan Như Tiên lập tức nhắm mắt hưởng thụ, nàng giống như đang được rất nhiều nam tử vây quanh, vỗ về yêu thương.
Nhưng rồi rất nhanh nàng ta hồi tỉnh, lạnh giọng cười đáp:
"Yêu sư tỷ à, ngay cả ta mà tỷ cũng sử dụng Khúc Ảnh Huyền Âm hay sao? Thật cho ta lại đi tin tỷ, không chút đề phòng…."
Dưới mái lầu trúc có hai thiếu nữ tuyệt sắc, một người y phục xám tro, khuôn mặt thanh tú, nàng ta ngồi trước một cây đàn. Từng ngón tay trắng như bạch ngọc, đẹp như búp măng, đang khẽ nhảy múa trên cung đàn.
Không cần đoán cũng biết, nàng ta là Yêu Yến Nguyệt, một trong năm nữ tử tài hoa khóa trước, bài danh trên cả Lôi Tuyết Phi.
Người còn lại ngồi đối diện y phục màu lam, khuôn mặt băng sương, lạnh lùng mà ưu tư. Cho cảm giác vừa gần lại vừa xa, băng thanh ngọc khiết. Nàng tên gọi Hàn Thanh Thép, một trong thập đại bài danh khóa này, cùng thời với Hàn Phong.
Liếc thấy Lan Như Tiên đi tới, lời nói oán trách mà khuôn mặt chẳng tỏ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578600/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.