Đoạn Tuyệt đi tới cầm thanh kiếm vẫn còn dính máu tra vào vỏ rồi đến bên cửa hang nhìn vào. Đây là một hang nhỏ, phía ngoài bị nhiều cỏ mọc che bớt đi. Dựa vào địa hình dù là ban ngày, không tới gần rất khó nhận ra.
Cảnh đêm mờ ảo được ánh trăng chiếu xuống chỗ sáng chỗ tối, hơn chục thân ảnh nhìn cái hang nhỏ trầm ngâm, lát sau một lão giả không nhịn được nói:
"Tộc trưởng, đây khả năng cao là chỗ mà tên đó thoát ra, nay hai kẻ này lại có thể phát hiện mà chui vào để thoát thân. Điều này thật sự nghi hoặc, chẳng lẽ tên đó trước khi chết đã để lại ám hiệu gì…"
Lời này của ông ta khiến không ít kẻ đoán già đoán non, khi xưa kẻ tên Nguyên Quang có lẽ cũng từ đây mà thoát ra. Gã che dấu rất giỏi, khiến cho bọn ông ta tìm mãi không thấy. Không nghĩ tới truy sát hai kẻ này lại có thể tìm ra, đây quả thật là nghi vấn lớn.
"Không quản được nhiều như vậy, thế này đi, ta sẽ vào truy sát bọn chúng, các ông ở ngoài đặt bẫy mai phục. Nhớ kỹ không được để bọn chúng thoát ra, còn nữa thực hiện phương án phụ. Âm thầm di tản tộc nhân, đề phòng trở tay không kịp!."
Đoạn Tuyệt nhìn cửa hang nhỏ rồi dẫn theo hai người đi vào, ông ta quyết không để hai kẻ này thoát. Ban đầu vừa truy đuổi vừa suy xét cẩn trọng, ông ta quyết định chỉ giết kẻ nam kia. Bọn hắn vốn không nhận ra thân phận của ông ta, vậy thì việc gì phải giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578520/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.