Hàn Tông và Bích Ngọc ra khỏi Đoạn trấn được hơn dặm thì hai người liền dừng lại, bấy giờ Bích Ngọc lại thắc mắc:
"Sư huynh phát hiện ra điều gì rồi sao?."
"Một chút!."
Thấy nàng ta vẫn âm trầm nhìn mình, xem ra vì vừa rồi chịu uất ức lắm, hắn bèn nói tiếp:
"Sư muội, tại sao đầu của Nguyên Quang bị đánh nát tại hiện trường nhưng chúng ta tra xét thì lại gần như là phát hiện máu huyết của kẻ khác?."
Điểm này làm Bích Ngọc cũng lăn tăn, đúng ra phải là máu huyết xung quanh đó là của Nguyên Quang mới đúng. Nàng biết hắn đã biết gì đó, nàng hừ đáp:
"Sư huynh biết gì thì nói đi, úp úp mở mở…"
Hàn Tông không vui lạnh nhạt đáp:
"Sư muội không chịu động não, ngày sau có bị kẻ khác lừa thì…"
Hàn Tông thấy nàng ta sầm mặt, hắn biết vừa nói hớ thì dừng lại, bắt đầu phân tích:
"Chỉ có một lý do, ấy là đây không phải hiện trường thật!."
"Sư huynh, điều này lại không hợp với những gì chúng ta biết trước đó. Thứ nhất nhiều người chứng kiến gã tới khách trọ, lại chứng kiến gã đánh nhau với Lưu Thuật. Thứ hai thi thể kiểm tra đúng là gã, không sai vào đâu. Nếu như không phải hiện trường vụ án thật, vậy hai điều trên lý giải thế nào đây?."
Hàn Tông đáp:
"Sư muội chẳng phải có mang theo Lục Vị Cửu Thính hay sao, để nó thử một chút là biết ngay thôi!."
Bích Ngọc gật đầu bàn tay vỗ vào túi linh thú, một luồng huyết quang từ trong bay ra, sau khi rơi xuống đất nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578517/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.