"Cổ thiếu gia, như thế này là…"
Hàn Tông làm bộ dáng nghiêm túc hỏi, ánh mắt không hề lướt qua đám mỹ nữ thêm một lần.
Nhìn thấy như vậy, Cổ Súy lóe lên một tia thâm trầm, gã rất nhanh tươi tỉnh cười nói:
"Nguyên công tử, đêm khuya xa nhà lạ chỗ chắc là sẽ khó ngủ. Tại hạ vì sợ ảnh hưởng sức khỏe, lỡ dở việc công của công tử, cho nên tự ý sắp xếp. Hi vọng đêm nay công tử sẽ dễ ngủ hơn đôi chút…"
Miệng gã ta nói, tay gã liên tục hướng về những nữ tử kia chào mời. Những nữ tử này lại càng làm ra tư thế mê đắm lòng người, khơi gợi lên đường cong mỹ cảm.
"Nếu là như vậy Cổ thiếu gia xin đừng lo, tại hạ ngủ một mình đã quen rồi, đa tạ ý tốt..."
Hàn Tông chỉ lướt qua lần nữa rồi thôi, hắn lắc đầu từ chối. Cổ Súy thấy vậy cười vẫy tay ra hiệu cho cả đám lui ra, gã lại làm bộ dạng cười nói:
"Thật không dám giấu Nguyên công tử, tại hạ tới đây là có ý muốn nhờ…"
Hàn Tông nghe ra thì không biểu lộ gì, chỉ thản nhiên giơ tay nói:
"Mời Cổ thiếu gia ngồi, tại hạ dù sao cũng đang nhờ vào Cổ thành, nếu có thể giúp được gì xin cứ nói."
"Mời!."
Theo một tiền trả lễ của Cổ Súy, Hàn Tông cùng gã hai bên ngồi xuống bàn đá. Cổ thành tuy là xa xôi, nhưng là tài lực giàu có, chỉ riêng cái bàn đá bích ngọc này đã có giá trị rồi.
"Trong yến tiệc hôm nay, hai vị chắc vẫn còn nhớ lời gia phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578510/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.