Hóa ra người tới lại chính là nhóm người Luân Đằng Vân, y đi cùng ba người mà tới, trong đó có một thanh niên lạ mặt.
"Luân sư huynh!."
Cả Hàn Tông và nàng ta đều nhận ra người đến cho nên cùng nhau chào, trái ngược với nàng ta nhìn y có chút ngưỡng mộ, hắn lại hơi lấn cấn. Quả nhiên nghe Luân Đằng Vân nói:
"Chuyện hai người vừa nói ta đã nghe rõ, cũng không cần rắc rối như vậy. Sư muội! Hay là thế này đi, tránh cho rườm rà muội có thể bán luôn cho ta. Tất nhiên giá cả do sư muội quyết định, còn về những vấn đề khác muội hoàn toàn yên tâm."
Lời nói của y không khỏi khiến nàng ta động tâm thật nhiều, nàng ta biết danh tiếng của y lại còn có một câu tùy ý ra giá. Đây chính là một lời chí mạng, bởi lẽ dẫu sao bảo giáp của nàng có hơi cũ. Muốn bán nhất định là sẽ bị làm giá, chỉ là nghĩ tới vấn đề nhiệt tình của Hàn Tông, nàng hơi do dự…
Nhìn ra được suy nghĩ của cô nhóc, Luân Đằng Vân nhìn hắn cười vui vẻ tiếp lời:
"Nguyên sư đệ chắc là không có ý kiến gì chứ? Vị Tập Sư của đệ ta cũng biết đôi chút, dựa theo tính cách cũng chưa chắc đã muốn mua nó đâu."
Đứng trước lời nói uy hiếp của y, Hàn Tông không khỏi thâm trầm. Để cho y mua mất, vậy thì thật sự là quá tiếc, đổ vỡ hết kế hoạch hắn đã giăng ra. Nhưng lời nói của y không chỉ uy hiếp, trong này ẩn ẩn còn có ý khác. Hàn Tông nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578500/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.