"Đồng sanh một kiếp nam nhân
Người sinh phú quý kẻ bần trong nôi
Nhân gian lắm kiếp người ơi
Số thiên đã định khó rời lắm thay.
Mặc kia theo gió mà bay
Tìm nơi…"
Tiếng đàn ca vọng ra từ gian phòng lầu, khách đ.iếm lớn nhất thành Họa Lạc, nơi gian phòng một nam tử áo trắng đứng bên cửa sổ nhìn xuống…
Hắn nhìn cảnh đêm trăng sáng, không một gợn mây, từng cơn gió nhẹ thoảng lướt qua gian phòng. Gió nhẹ mang theo tiếng đàn tiếng hát của ca kỹ đi xa, vang vẳng vọng khắp trời đêm…
Phía dưới dòng người tấp nập, ở nơi trụy lạc thế này luôn sôi động nhất về đêm, ánh mắt hắn vẫn dửng dưng nhìn tất cả.
"Đêm đã khuya, ngài không định đi nghỉ hay sao?."
Một tiếng nữ nhân thánh thót khiến cho lòng người say mê, nàng ân cần nhìn nam tử đứng bên cửa sổ lên tiếng.
Hắn quay lại nhìn nàng rồi nhận ra tiếng đàn đã dứt tự bao giờ, hắn cất giọng nói lạnh tanh…
"Cô ngủ trước đi."
Nàng ta nhẹ nhàng bước đến, bàn tay cầm chiếc áo lông chồn nhẹ đặt lên vai hắn, mỉm cười thì thào:
"Xưa nay chưa ai đi lầu xanh lại bắt ca kỹ ngủ trước cả, khúc Thiên Địa Đồng Sanh này ngài đã nghe bảy lần rồi. Ta đổi khúc khác cho ngài nghe nhé…"
Hắn để mặc nàng ta tùy ý khoác áo cho, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn nơi đèn phố, cảnh về đêm luôn gợi nhiều ký ức…
"Thiếu nữ man mác ngồi
Gió xuân thổi qua vai
Màn đêm phủ tóc mai
Xuân này xin giữ lấy
Lỡ ngày kia không thấy
Cũng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578484/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.