Vốn dĩ không hiểu nàng ta có ý gì khi mời tới đây, hơn nữa lại còn tỏ vẻ cao thượng, giờ thì bà ta đã cái hiểu cái không rồi. Hóa ra cô ta đoán được bước đi tiếp theo của bản thân, nhưng như vậy lại dấy lên nghi hoặc, tại sao cô ta lại biết, và tại sao cản…
Việc này đâu có liên quan tới cô ta, đối với bà ta là chuyện lớn, đối với Thanh Khư lão đạo chỉ là chuyện nhỏ. Có ông ta ra mặt bảo chứng, hắn nhất định sẽ được thả, đâu có gây rắc rối gì lắm tới ông ta?.
Nhìn thấy ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt của Vạn Niên Thanh, Thanh Y mỉm cười rồi giải thích:
"Ta làm vậy không phải vì ông nội ta, mà là liên can tới chính bà đấy Vạn Niên Thanh. Trên người tên nhóc đó có bí mật mà bà không muốn ai biết đúng không?."
"Hừ… Cô nói nhăng nói cuội gì thế, ta là sư tôn nó, cứu nó lại làm cho cô nghi ngờ à? Trí tưởng tượng của cô phong phú lắm…"
Vạn Niên Thanh giật mình, đây là có ý gì, nhưng là gì bà ta không muốn nghe tiếp.
"Tư liệu của ta cho thấy, ngày con nhóc Thường Xuân và hắn ta tới Trà thành làm nhiệm vụ là do bà phía sau sắp đặt. Thêm vào đó cũng nhiều người chứng kiến Vương hộ pháp ở đó, lại có cả Phàn Chu và Tuấn Anh…."
Vừa quay người rời đi được hai bước, tiếng nàng ta từ đằng sau vọng tới, theo đó bước chân của Vạn Niên Thanh cũng dừng lại. Bà ta từ từ quay lại, ánh mắt nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578480/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.