Nhất Song Tượng và nhị Như Lan chính là câu để nói tới hai hội nhóm lớn nhất ở tại nội môn hạch tâm này.
"Nói cho ngươi biết, vị sư huynh đây chính là phó nhóm trưởng Song Tượng Phong Vân hội, Luân Đằng Vân."
Hàn Tông làm mặt vội vã chắp tay:
"Không biết là Vân sư huynh, đệ thất lễ rồi."
Luân Đằng Vân liếc qua gã gầy còm một chút để gã xám mặt, sau đó mới mở lời:
"Sớm nghe nói một vị sư đệ trẻ tuổi có thể được Thanh tiểu thư giúp đỡ, hôm nay mới được gặp."
Hàn Tông thấy y khách sáo như vậy thì chột dạ, hắn lựa lời khách sáo lại mấy câu, nhưng mà trước sau lại để ý tới gã gầy còn kia. Gã này tại sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn như vậy, đây hình như là lần đầu…
"Thật ra ta ở đây là muốn chờ đệ, nhưng mà có vẻ chúng ta chậm chân một bước rồi."
Luân Đằng Vân nhìn hắn thâm ý nói, y nửa có nửa không nhìn vào tấm ngọc bên đai của hắn. Hàn Tông hiểu nhưng vẫn giả bộ thưa:
"Được sư huynh ưu ái đệ lấy làm thẹn, sư huynh nếu như cần gì cứ ra lệnh một tiếng…"
"Ừm.. vậy ta muốn đệ gia nhập Song Tượng Phong Vân hội của chúng ta, đệ thấy thế nào?."
Câu nói nhìn như nửa đùa lại mang hàm ý của y làm Hàn Tông quýnh quáng, nhất thời chưa nói được cái gì thì gã gầy còm lại lên tiếng:
"Sao? Ngươi chê Song Tượng hội của chúng ta không bằng hội Lan Yêu Như à? Ngươi cũng quá không nể mặt Vân sư huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578473/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.