Chương trước
Chương sau
Giọt máu tinh huyết của Hàn Tông và Đỏ Đen Vận Mệnh Thú tiến tới, chúng không hòa quyện vào nhau như dự tính lại mạnh mẽ va đập rồi vỡ ra từng hạt nhỏ như mưa xuân.
Nhìn thấy cảnh này Thanh Tử Dương nhướng mày, nàng lại rơi vào trầm tư. Hàn Tông cũng không nói, hiển nhiên đây đã là thất bại.
Vận may đưa hắn đến với Đỏ Đen Vận Mệnh Thú nhưng vận rủi lại khiến hắn ký khế ước thất bại. Đây có lẽ cũng sự kỳ diệu của vận mệnh, đã là số mệnh thì không tránh được.
Thanh Tử Dương chỉ giúp được hắn tới bước xóa đi ý chí của nó, còn dung hợp được hay không đều là dựa vào số mệnh may rủi. Lần này với hắn và nàng ta đúng là đã công toi, nhưng là điều bất khả kháng.
Hàn Tông cũng sớm đoán biết nàng ta sẽ dẫn mình đi tìm yêu thú, hắn không hề tỏ ra quân tử hay chính nhân gì đó. Cơ bản, chính hắn cũng muốn lợi dụng nàng ta triệt để, muốn tăng nhanh hắn phải bất chấp thủ đoạn.
Hắn không hề che giấu điểm này, chính xác mà nói nếu nàng ta muốn biết, hắn chẳng giấu nổi.
Con thú này ban đầu tuy không giống như ý muốn của Hàn Tông, dù thế có còn hơn không. Chỉ tiếc rằng ký khế ước thất bại, nó bây giờ đã chết rồi.
"Được rồi, số mệnh khó cải, chúng ta nghĩ cách kiếm tiếp một con khác vậy."
Thanh Tử Dương hoàn toàn không quá xúc động, dường như đối với nàng đều là vạn sự tùy duyên vậy.
"Ta vẫn chưa hiểu sao cô phải cố sức vì con thú này vậy? Ngoài trừ tăng một ít linh lực khi cần, ta vốn không thấy có điểm gì đặc biệt."
Thanh Tử Dương không ngạc nhiên với câu hỏi của hắn, nàng tiếp xúc nhiều cũng hiểu phần nào tính hắn.
Hàn Tông đúng thật là thế, kiến thức hắn trước giờ học hầu hết đều là những thứ thực tế, mang lại hiệu quả cao hơn là chờ ăn may.
"Ngươi nên biết trung hòa mọi mặt, giỏi một thứ không bằng biết mỗi thứ một chút. Sở dĩ chọn Đỏ Đen Vận Mệnh Thú ngoài vì nó tăng một lượng linh lực cho ngươi khi cần. Nó còn có một tác dụng khác, chờ khi nó lên cấp 4 ngươi sẽ biết."
"Cấp 4 đã là Vương cảnh rồi, cô nghĩ ta chờ được nó tiến hóa tới lúc đó à? Ngoài kia…"
Yêu thú thế gian có vô vàn loài, Hàn Tông không biết được nó lên cấp 4 có tác dụng gì cũng là bình thường. Cái hắn đang cần chính là tăng lên nhanh chóng chứ không phải là đầu tư vào tương lai như nàng ta.
Ở lâu hắn cũng biết tính nàng ta thế nào, cô gái này luôn tính trước tính sau rất tỉ mỉ. Có đôi khi ý kiến hai người bất đồng trái ngược nhau, cuối cùng hắn vẫn là kẻ đuối lý…
"Ngươi đã có ý định rời đi?."
Hàn Tông vốn đã chờ câu hỏi này từ lâu, hắn lạnh nhạt đáp:
"Phải! Có quá nhiều rắc rối cản đường ta đạt mục đích, ta còn ở lại đây làm gì."
Nàng nhắm mắt khẽ nói:
"Ngươi sẽ không đi đâu!."
Hàn Tông nhìn xoáy vào nàng ta:
"Lý do?."
"Ngươi đang khao khát muốn học luyện thể, ngoài trừ tăng phòng thủ cũng là giảm yếu điểm chiêu thức của ngươi. Còn nữa, ngươi đang bị bọn họ nhìn chằm chằm, ta đoán chỉ sợ là họ đang chực chờ ngươi ra ngoài mà thôi. Cuối cùng, ngươi nhìn như đang có nhiều rắc rối, thực ra cũng là đang có nhiều lợi nhất. Lợi ở đây gồm có kiến thức của môn phái, có người chỉ dạy đoàng hoàng, có tài nguyên, thậm chí còn có… ta. "
Nàng nhìn xoáy vào hắn:
"Hàn Tông, ngươi năm lần bảy lượt kêu ca, thật ra là muốn hỏi gì ở ta?."
Đúng là chẳng có nơi nào là yên bình tốt đẹp cả, tất cả chỉ là vỏ bọc bề ngoài mà thôi. Hắn nếu như có thể thoát ra ngoài thành công, cũng rất khó kiếm được nơi dung thân ổn thỏa. Đông Vụ Hải Dương là vùng đất tán tu, cũng là vùng đất hỗn loạn, mạnh được yếu thua, chưa chắc đã có thể kiếm lợi được ở đó.
Thời gian làm góc nhìn thay đổi, suy nghĩ cũng theo đó mà đổi thay.
Nơi đâu cũng là nguy hiểm vậy thì hắn sẽ nhìn vào lợi ích mà quyết định. Đứng trước câu hỏi của nàng ta, hắn lạnh nhạt nói:
"Ta gặp Thanh Y, tuy là lần đầu nhưng cô biết ta nghĩ gì không? Chính là cô ta cũng mang lại cho ta cảm giác y hệt so với lần đầu gặp cô. Cảm giác một kẻ nguy hiểm!. Mặc dù ta đánh giá cô cao hơn, nhưng cũng vì thế nó làm ta nghĩ tới một điều."
Hàn Tông đi gần tới chỗ nàng ta rồi chậm rãi nói từng từ:
"Cô giỏi hơn cô ta, nhưng cô ta lại làm tới chức Hộ Hình Đường, còn cô sống rất thanh đạm ở đây. Ta biết vì tâm cô thiện lương muốn cảnh thanh nhàn, nhưng không phải vì thế mà sức ảnh hưởng của cô kém hơn. Nói đi, vì sao khi trước cô không giúp ta như đã giao kèo, còn hiện tại..."
Hàn Tông đương nhiên có nghi ngờ, lúc đầu hắn với nàng ta giấu lên giấu xuống, tránh kẻ khác chú ý. Hiện tại bởi vì con thú này, nàng ta đã gần như đang công khai giúp hắn.
"Thiên ác không dung, bất hiếu đứng đầu."(1)
(1) Trong vạn tội ác thì dâm đứng đầu, gọi là vạn ác dâm vi thủ. Nhưng tận cùng của tội ác lại chính là bất hiếu, ngay cả cha mẹ cũng không tha, vậy thì còn có thứ gì không dám làm.]
Chỉ hai câu đơn giản vậy thôi cũng đủ khiến Hàn Tông chấn kinh, nguyên nhân hóa ra…
Thanh Tử Dương ban đầu không hiểu quá nhiều về Hàn Tông, nàng đương nhiên cho rằng hắn càng mạnh lên càng có nhiều người chết hơn. Người có sức mà không có tâm, càng mạnh chỉ càng thêm nguy hiểm. Hắn một khi đủ mạnh chắc chắn sẽ quay về trả thù, nàng không muốn bởi vì giúp hắn lại thành gây ra tội nghiệt như vậy, vì thế nàng vẫn còn dè dặt để ý.
Tới bây giờ nàng đã hiểu hắn tương đối, hắn có lẽ là vì sinh tồn nhiều hơn. Thêm nữa, nàng cũng tin rằng có thể cải biến được tâm của hắn.
Một vài nguyên nhân khác nữa khiến nàng đẩy nhanh tốc độ một phần cũng vì… nàng. Hơn ai hết bản thân nàng hiểu, thời gian…
"Ngươi có nghĩ rằng, quen ta là ngươi sẽ gặp rắc rối không?."
Thấy hắn gật đầu ngay, nàng thở dài nói tiếp:
"Được rồi, ngươi rắc rối chẳng ít, sớm muộn cũng phải đối mặt. Chi bằng giúp ngươi nhanh một chút, sau này muốn rời khỏi, ít nhất là vẫn còn cơ hội."
Thanh Tử Dương cũng không có nói hết ra nguyên nhân vì sao nàng làm vậy, chính nàng cũng biết rằng có nhiều thứ hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát mất rồi. Chi bằng nàng cứ vung tay cố sức một lần, còn lại thuận theo tự nhiên.
"Thế cô không sợ ta sau này…"
"Thời gian tiếp xúc đã lâu, ta cũng biết con người ngươi rồi…"
Thấy nàng ta thoáng cười, hắn cũng không nói gì thêm nữa, hai người lại chuyển qua bàn bạc thêm một số chuyện. Hắn thu lại xác con Đỏ Đen Vận Mệnh Thú vào túi càn khôn, sau đó dọn dẹp lại chút rồi mới quay về động phủ.
Hắn cũng không biết vừa đi bao lâu, có một ánh quang bay vụt tới, người này khoảng năm mươi, áo bào đen trắng….
Hàn Tông về tới động phủ trời đã sẩm tối, hắn khoanh chân sắp xếp lại một số dự định sắp tới.
Việc khế ước với Đỏ Đen Vận Mệnh Thú thất bại khiến thực lực tương quan của hắn giảm đáng kể. Dù rằng con yêu thú này không đúng ý hắn, nhưng chẳng ai chê nhiều cả.
Mỗi một loài sinh ra đều có tác dụng riêng, lấy tiêu chuẩn của loài này áp cho loài kia là điều ngu ngốc.
Tiếp tới là Linh Lực Suy Diễn, có được vài điều nàng ta chỉ điểm, hắn cũng rõ ràng phần nào, cần phải đóng cửa tu hành gấp. Tiếp theo nữa là tài liệu đã đủ, cũng cần phải nghĩ đến học phương pháp luyện thể.
Thêm vào đó còn có tài nguyên, hắn không thể ra ngoài vào đoạn thời gian này, vậy thì sau này cũng cần tìm tài nguyên bằng cách khác.
Chỉ dựa vào Thanh Tử Dương mang tới một trăm viên mỗi tháng là không đủ, hắn muốn nhiều hơn thế nữa.
Sự việc nàng ta giúp hắn đã lộ, vậy thì càng cần phải nghĩ cách đẩy nhanh quá trình, thực lực đủ thì không sợ rắc rối.
Thanh Tử Dương nói rất hợp lý nhưng có lẽ chưa phải tất cả, nàng ta chỉ nhắc tới rắc rối hắn gặp phải.
"Chẳng lẽ phía nàng ta cũng đang có rắc rối, vì thế mới…."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.