Hàn Tông vừa phi thân chạy đi thì mấy kẻ kia đã tới, hai trong số họ tiếp tục đuổi theo hắn, bốn kẻ khác thì dừng lại.
"Lão đại tính như thần, quả nhiên là nó ở đây."
Một trong số bốn kẻ gầy còm nhìn về gã cao to nhất mà nói, giọng tràn ngập nịnh nọt. Gã to cao nghe vậy liền đáp:
"Nơi hắn đi vào là núi Phù Sương, chỗ đó quanh năm sương mù, không thể ở lâu. Bên trái là núi Thủy Mặc, giáp bên phải là núi Hắc Thù. Theo như ta đoán, nếu không rơi vào mồm yêu thú, hắn chỉ có thể men về hai nơi này. Chúng ta chỉ cần do thám hai nơi này là nhất định sẽ thấy, nhìn hắn có lẽ đã tới đây được một khoảng thời gian rồi."
Một gã trong nhóm bèn nói:
"Lão đại, chúng ta bắt được phải dầm thân hắn cho chó ăn, trả thù cho đám lão Lục."
Gã to cao nghe vậy xầm mặt quát:
"Mày làm nghề này để trả thù à?."
Xong thấy cả đám cúi mặt gã lại gằn:
"Tao nói lại lần cuối, làm cái nghề này chúng mày sống thì còn có ăn, có đồ gửi về nhà. Chúng mày chết thì chỉ thiệt bản thân, thiệt gia đình chúng mày thôi. Đừng mong người khác thương hại, người ta còn có cuộc sống của người ta."
Gã lại nói tiếp:
"Tao cũng có cuộc sống của tao, trả thù giúp nó thì ai trả tiền cho tao? Là chúng mày à?."
Ngừng lại một lúc thấy gã xuôi xuôi, một kẻ trong đám mới dè dặt hỏi:
"Lão đại, không đuổi theo sợ không kịp đâu…"
Đang nóng trong người, gã to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578454/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.