Hàn Tông lúc này đang bị treo lơ lửng trên cao, hắn cố cong người bám vào sợi dây thì dây đứt. Cả người Hàn Tông rơi xuống, trong chớp mắt nguy nan, hắn co lại hai cánh tay, bàn tay tóm chặt lấy cái vỏ rết trước ngực lôi ra đỡ.
Hố chông này chẳng phải loại bình thường, chúng vốn là dành cho yêu thú xa lầy. Cái vỏ con rết cấp 1 cao giai của hắn tuy cứng cáp nhưng mà cũng chẳng chịu nổi.
Chỉ thấy nó đâm xuyên qua vỏ rết tới hơn hai gang tay mới dừng lại, Hàn Tông vội vàng lựa theo đà nhảy lên. Miệng hít một hơi khí mát, trái tim vẫn còn đập thình thịch. Không nghĩ tới mấy cái cọc nhọn này cứng xuyên qua cả vỏ rết, còn may là không vào chỗ tay cầm.
Hàn Tông hít thêm mấy hơi ổn định lại tâm thần, hắn chạy lại nhặt lưỡi liềm cùng lưỡi kiếm xong rồi chạy đi. Vỏ rết hắn đeo bây giờ chỉ còn một mặt ở lưng, bước chân di chuyển cũng chậm lại dần.
Chạy được một đoạn thì tới nơi bờ suối, hắn đang đứng lại tỉ mỉ quan sát thì chợt có tiếng bước chân đằng sau. Chẳng nghĩ ngợi thêm, hắn co chân nhảy xuống lội qua mà chạy tiếp.
Khi mà vừa tới bờ bên kia thì đằng sau có tiếng vẳng tới, giọng của một gã nam tử:
"Nguyên sư đệ chờ chút, là ta…."
Trời lúc này vừa tờ mờ sáng, ánh trăng dịu đi, trời đất nhá nhem mờ mờ như phủ làn sương. Cách năm mươi bước chân, Hàn Tông bấy giờ quay lại mới nhận ra là gã Hữu Dũng.
Hắn liền chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578448/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.