Đổi với tu giả cấp thấp mà nói, lúc họ yếu và khó phòng bị nhất chính là khi ở trên không trung. Bọn họ mới chỉ ở mức độ ngự kiếm phi hành mà thôi, so với ngự khí vẫn còn kém xa lắm.
Thêm vào đó còn chưa mở ra thần thức, không có trinh sát lại ở trên cao thì chính là một miếng thịt đang bay.
Bởi vì lẽ đó, không ai đi vào trong thâm sơn cùng cốc mà lại đạp kiếm phi hành cả. Một khi gặp yêu thú phi hành đánh lén, vậy thì xong rồi.
Nhưng mà trong trường hợp này, Hàn Tông chẳng còn cách nào khác. Dưới đất hắn không cắt được đuôi, dây dưa không thoát, thương thế ngày càng nặng. Chạy thêm một lúc nữa, cả đám theo dấu đuổi tới vậy thì coi như chấm hết.
Gã nhỏ con theo sau thấy hắn đạp kiếm phi hành lên trời, phía trước là sườn dốc âm u sương tỏa thì cũng cắn răng đuổi theo. Cứ cách một đoạn gã lại vung nỏ bắn một phát về phía con mồi, rất nhiều lần mũi tên đều sượt qua chóp đầu.
Hàn Tông ở đằng trước phóng đi như gió, đối với phi kiếm bỏ chạy hắn có lợi hơn kẻ phía sau nhiều lắm. Không còn bị vướng cây cối, lại chỉ đứng yên trên kiếm, không động tới vết thương, khả năng né tránh cũng tăng theo không ít.
Đầu óc xoay chuyển, hắn muốn cắt đuôi tên này thì chỉ có vài lựa chọn. Một trong số đó là dựa vào địa hình, đi vào đám sương mù đằng xa kia là tình thế tốt nhất.
Nhìn ra mục đích của con mồi là đám sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578442/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.