Từ đằng xa quan sát, gã Tuấn Anh thần sắc ngưng trọng, sự việc phát sinh quá nhanh…
"Phàn sư huynh, chúng ta làm gì bây giờ?."
Tuấn Anh một bên lo lắng hỏi.
"Nhìn vào tình thế, Thường sư muội và Nguyên tiểu tử kia rất bất lợi, qua vài hiệp nữa nhất định sẽ thua."
Phàn Chu đưa ra phán đoán.
Quả thật là vậy, trên lý thuyết đệ tử tông môn dù giỏi hơn tán tu đồng cấp rất nhiều nhưng đối phương cảnh giới quá cao, chiến lược kinh nghiệm, qua vài chiêu đám bọn hắn đã bắt đầu xuống sức.
"Chúng ta có nên nhảy vào tiếp ứng không sư huynh? Nhìn đồng môn bị hại không cứu tội nặng lắm đấy."
Tuấn Anh siết chặt nắm tay.
"Cứ từ từ, ngươi sốt ruột cái gì? Chẳng lẽ đã quên mất mấy bài học mà Đạo sư huynh từng dạy rồi hay sao?."
"Bài học gì vậy Phàn sư huynh? Hai năm nay chúng ta có mấy khi ở trong môn, lấy đâu ra thời gian mà đi gặp…"
Gã họ Tuấn thắc mắc.
"Cứu người không nên cứu ngay, chờ lúc ngấp ngoái ra tay mới là đạo. Ngươi quên rồi à?."
"A… phải rồi đệ quên mất, đa tạ sư huynh nhắc nhở, hé hé hé."
Mãi mới nhớ ra, lúc xưa bọn gã có chơi thân với Đạo Tặc, có mấy lần được y giảng giải cho một chút "đạo lý".
Chính là cứu người nên chờ người gần chết hãy cứu, khi đó người mới biết ơn. Cứu người mà họ chưa đánh nhau mình đã nhảy vào, vậy thì không phải là cứu người mà là hợp tác.
Nam thì cho nén bạc chờ ngày nhận thỏi vàng, nữ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578419/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.