Trên quảng trường gần đỉnh núi, một trong chín ngọn đại sơn cao nhất, có hơn chục thân ảnh già trẻ đang đứng đó nghị luận, chốc chốc lại có người ha hả cười.
"Thật không nghĩ tới, hơn hai ngàn năm rồi mới lại có một thiên tài xuất chúng như vậy, lần này quả thật là ngươi vận may quá tốt đó nha."
Một trung nhân trường bào xanh đỏ hai màu nhìn qua một lão nhân khác lên tiếng, trong lời nói có chút ghen tị cùng chúc mừng.
"Ta thấy công lao lớn nhất vẫn là thuộc về đại trưởng lão đi, không có đại trưởng lão thì lão già khọm như ngươi làm gì có ngày nở mặt."
Một kẻ khác lên tiếng, gã thân khoác chiến bào, trên vai một con thú nhỏ luôn nhếch miệng khoe cái nanh như muốn khinh thường thế nhân.
"Hừ… Ngụy Du Côn, không có ta nhìn thấy thiên ý, lại góp thêm tài nguyên lấy đâu ra người cho lão già họ Bạch kia đào tạo? Hay là ngươi cũng thử ra ngoài tìm một tên cho ta xem?"
Người vừa bị xỉa xói chính là Thanh Khư đạo nhân, lão tức thời lên tiếng.
Trung nhân họ Ngụy còn chưa kịp phản bác, đã có một giọng nữ nhân trong trẻo cất lời.
"Hai vị chủ phong cũng đừng cãi nhau, nên lấy hòa khí làm đầu. Theo ta thì người tìm ngọc và người mài ngọc công đều như nhau."
Giọng nàng uyển chuyển như rót mật vào tai, nhưng hai kẻ vừa nghe thấy lại không khỏi nổi da gà một trận.
"Hoa phong chủ nói đúng đấy, ha ha. Thật lâu rồi môn ta chưa có anh tài kiệt xuất."
Một lão giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578412/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.