Hàn Tông là hơi có chút lo lắng lại có chút bất đắc dĩ, hắn là đang nghĩ đám người này rất có năng khiếu truy tung.
Phải nói chính xác là hai tên này có biện pháp tìm người mà hắn còn chưa biết, nếu như không gặp tên nam tử tóc dài vậy hắn chắc sẽ gặp gã họ Tiêu này.
Đây là điều khiến hắn bất đắc dĩ, bởi vì chạy đâu cũng không thoát được hai tên này.
"Không phải do sủng thú vậy chẳng lẽ vấn đề ở trên người ta? Y làm thủ đoạn gì đó mà ta không biết?".
Hàn Tông lam vào trầm tư.
Nhìn mặt không biến sắc của tên nam tử kia, Hàn Tông biết được tên này hẳn đã có cách ứng phó đám người này. Tuấn Nghĩa cũng là bộ dáng như thế, một kích của ân sư khi trước đủ để san bằng tất cả.
"Trần đạo hữu bây giờ nói gì cũng đã muộn, chi bằng giơ tay chịu trói đi".
Gã phất tay cho thủ hạ xông lên.
Mười tên Ngưng Khí sơ kỳ tay cầm đao đồng loạt xông tới, trong khi đó gã họ Tiêu rút ra thanh kiếm làm tư thế chuẩn bị rình thời cơ ra sát chiêu.
"Chung quy cũng là vì thứ này, vậy để cho các ngươi thấy một lần."
Nam tử khẽ nói, tâm thần ý động, quang mang miệng túi càn khôn loé lên, bàn tay y đã cầm chiếc ô.
Y mở chiếc ô ra, đừng làn dao động không khí quanh chiếc chuông rung lên, y nhìn đam nam tử đang lao tới cười mỉm.
"Âm Hồn Bất Tán".
Y hô to.
Từng dao động lại mạnh mẽ từ những chiếc chuông rung lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/578377/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.