Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt chứa đầy tư vị. Ánh mắt của Thanh Tử Dương mang phong thái tự tin cố hữu, nhưng lại đầy vẻ chất chứa muốn giãi bày.
Mệnh Tại Y không khác bao nhiêu, mông lung vô định.
Nhìn vào đôi mắt đối phương đều rõ ràng, nếu thời thế cho hai người gặp nhau ở tại một hoàn cảnh khác, rất có thể cả hai sẽ là một đôi tri kỉ.
Thế sự vốn dĩ vô thường.
Nào ai biết trước để lường được đâu!
Thanh Tử Dương thu lại tầm mắt, thế rồi nàng ngửa mặt lên trần nhà, giọng nói nửa giễu nửa cợt nhả với hư không:
"Tiền bối, ngươi xem đã đủ chưa? Đã tới rồi, sao còn không hiện thân cho tiểu nữ hữu lễ?"
Mệnh Tại Y lui về sau vài bước, nàng không có vẻ mặt ngạc nhiên là mấy. Chỉ có chút bất an cùng hưng phấn, đôi mắt lim dim như đang suy tính điều gì đó.
Gian phòng vốn dĩ yên tĩnh, đột nhiên một tiếng cười duyên phát ra.
Chính giữa trần nhà xoắn lại thành hố lớn, từng mảnh hoa sứ lất phất rơi, từ bên trong huyễn hoặc ra một thân ảnh.
Người đến là một lão nhân, tóc bạc râu răm. Bà ta ung dung ngự không, điềm nhiên hướng Thanh Tử Dương cười trào phúng đáp:
"Phàm nhân lại có thể phát hiện ra được sự hiện diện của bổn tiên, quả nhiên lời như đồn!"
Thanh Tử Dương cười:
"Tiên tử tiền bối quá khen, vãn bối chỉ phỏng đoán mà thôi!"
"Ha ha… có phải hay không, bổn tiên chỉ cần sưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/3462817/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.