Hơn nửa ngày sau tại nơi thôn dã, từng tiếng la hét vang lên thất thanh.
Tiếng người khóc lóc truyền ra, còn có tiếng người ai oán thảm thiết vang xa.
Trên lưng Mãnh Sư, Hàn Phong dửng dưng chứng kiến tất cả, gương mặt hắn điềm nhiên như không.
Một lúc lâu sau có gã thủ vệ tiến tới, chắp tay hướng thưa:
"Đại nhân, những kẻ điêu dân phản phúc đã giết. Số còn lại lập tức đem đến khu mỏ nô dịch như ngài căn dặn!"
Hàn Phong gật đầu, vẻ không quan tâm mà đáp:
"Hừ…. Một đám vu oan giá họa cho ta, tội chết cũng là đang đời. Nhưng nghĩ giết hết đi thì nhẹ cho chúng quá, ngay lúc khu mỏ thiếu nhân lực, thôi thì đưa bọn họ đến đó. Đây chính là cách chuộc tội báo ân tốt nhất cho lãnh chúa đại nhân!"
Gã thủ vệ bên dưới sáng bừng hai mắt, lập tức cả đám nhao nhao bợ đỡ:
"Đại nhân nói chí phải, một kiếm giết chết thì nhẹ cho chúng quá!"
Ngay lúc Hàn Phong gật gù tán thưởng, bỗng một viên đá từ đâu ném tới.
Vẫn may với thân thủ của hắn, chỉ giơ tay một cái là hất ngay đi được.
Nhưng mấy tên thủ vệ ngay đó đồng loạt rút kiếm, lạnh giọng bốn hướng quát:
"Là tên khốn nào dám vô lễ?"
Rất nhanh tìm ra hung thủ, hai tên thủ vệ thân thủ chớp mắt thoáng cái đã bắt được kẻ này mang đến.
Hàn Phong ở trên lưng Mãnh Sư nhìn xuống, hóa ra người ném đá hắn là một tên nhóc khoảng chừng mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/3462804/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.