Thanh Tử Dương nhìn lão đạo ân cần nhắc nhở, nàng mỉm cười hiền dịu an ủi vài câu…
"Cha, con chỉ đi có chút ít thời gian hành trình, đối với mọi người chỉ như cái chớp mắt mà thôi, không có gì đáng lo. Hơn nữa, trưởng môn đã ban chỉ dụ có trưởng lão đi theo hộ tống. Ngược lại trong thời gian con đi, người nhất định phải chú ý những gì con dặn….!"
Thấy Thanh Tử Dương lại bắt đầu bài ca quen thuộc, Thanh Khư lão đạo vội vã phất phất tay.
Lão sau khi được nàng trợ giúp phần nào, cái bình cảnh phía trước nay đã mơ hồ thấy rõ. Con đường bước vào Hoàng cảnh gần ngay tầm mắt, hi vọng không còn xa nữa.
Nhưng nghĩ tới chuyện Thanh Y, lão lại than thở:
"Con bé đi, hiện giờ con cũng lại đi. Ta ở đây một mình thật là hiu quạnh lắm thay…"
Thanh Tử Dương cười không đáp.
Việc Thanh Y rời môn vào thời điểm này nàng có biết, thậm chí đã sắp xếp an bài xong cả rồi.
Hiện tại nàng muốn ra ngoài môn thăm thú một khoảng thời gian, cũng là tiện cho kế hoạch sắp tới tiến hành.
Nghĩ tới đây, Thanh Tử Dương liền nói:
"Cha, nếu người rảnh rỗi thì có thể chú ý Hàn Phong một chút. Dạo này con thấy hắn tâm trạng không tốt, e là còn chưa quên được chuyến đi vừa rồi!"
Nói xong Thanh Tử Dương nhìn ra xa xa, đồi núi trước mắt nàng trải dài liên miên bất tận.
Cho dù vài chỗ bị sương mờ bao phủ, cảm giác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/3462786/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.