Ngồi trong gian động phủ của Phượng Thiên Hành, Hàn Tông cẩn trọng quan sát gã thật kỹ.
Sau nửa ngày trôi qua hắn rút ra được vài chính yếu…
Gã là một kẻ bề ngoài có tính cợt nhả thích bốc đồng, đôi khi hơi bị thái quá khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng một khi kẻ này nghiêm túc, cái tài hoa gã ta hiển lộ thật sự đáng để người ta lau mắt mà nhìn.
Phượng Thiên Hành ngồi đối diện chẳng mảy may quan tâm, gã cứ luyên thuyên nói hươu nói vượn cả buổi. Mãi một lúc sau có vẻ trò vuốt mông ngựa của mình không được đối phương chú ý, gã mới thay đổi thái độ hơi cười nhạt mà hỏi:
"Hàn huynh, người thấy màn ra mắt mà ta đã nói thế nào?"
Hàn Tông dừng suy tư hạ xuống tách trà, ánh mắt hắn hướng Phượng Thiên Hành nói liền ba câu:
"Thứ nhất, ngươi có thể khiến ta cam tâm tình nguyện làm theo làm theo ý mình, điều này thật sự làm ta kinh ngạc!"
"Thứ hai, ngươi có thể làm cho kế hoạch của Luân Đằng Vân đổ vỡ, lại khiến y không thể không ngậm bồ hòn. Quả thực ít kẻ làm được lắm lắm!"
"Thứ ba, ngươi lợi dụng tranh đấu của hai hội nhóm mà lấy ít mua nhiều, thành công liên minh với Lan Như Tiên. Không những thế còn khiến nàng ta không hay biết mà lừa phải moi ra một khoản bồi thường!"
Sau ba lời trên, Hàn Tông lấy ra túi càn khôn nhỏ để lên bàn.
Trong túi đúng là số linh thạch Lan Như Tiên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/2362979/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.