Thiên Linh m lẩm bẩm tự đắc, khóe môi anh đào khẽ nhếch theo nụ cười, khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn quỳ xuống trước váy.
Sau một câu bông đùa, Thiên Linh m cười cười…
Nàng biết tin tức này một khi công khai, tuy rằng sẽ oanh động đám cao tầng trưởng lão. Nhưng thực tế chuyện này chẳng có lợi cho nàng, càng chẳng ảnh hưởng mảy may gì tới Thanh Tử Dương cả.
Khi ấy sẽ có rất nhiều trưởng lão mò đến thu nhận, thậm chí tranh nhau cướp đoạn Nguyên Văn về núi của mình.
Cái này không phải thả mồi câu cá, mà là thả mồi cho cá ăn mới đúng! Quá ngớ ngẩn!
Thiên Linh m chủ yếu điều tra thân phận Hàn Tông là vì tò mò giống Thanh Y, về việc Thanh Tử Dương vì sao nhìn trúng hắn mà thôi.
Hiện giờ đã phát hiện ra bí mật nọ, điều đó lại khiến nàng thấy khó hiểu hơn nữa.
Trong đầu nàng dấy lên một câu hỏi, vì sao Thanh Tử Dương lại phải che giấu chuyện này?
Dù rằng Thiên Linh m nhờ biện pháp ngoài ý muốn phát hiện Nguyên Văn chính là Hàn Tông, song quá khứ của hắn nàng lại không nắm rõ.
Nhất thời Thiên Linh m nghĩ nửa ngày không thông.
Thiên Linh m chỉ phỏng đoán rằng bí mật này vẫn chưa khai phá hết, vẫn còn thứ gì đó mà nàng chưa biết.
"Có điều ta đã tóm được gốc rồi, sẽ không khó để lôi được cả chùm rễ kia ra ngoài…!"
Nàng có thừa sự tự kiêu của một cường giả, đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/2362975/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.