"Nguyên sư đệ, nghe nói dạo này không tốt lắm. Sư đệ đang cần tìm Tán Độc đan sao? Vừa hay chỗ ta có một ít…."
"Đa tạ, thứ này không khó tìm lắm. Cảm phiền sư huynh đã lưu tâm rồi…"
Hàn Tông và Vô Từ Tà vừa đi, hai người nói chuyện qua lại như là thân nhau. Chẳng qua, Hàn Tông vẫn cố gắng giữ khoảng cách, duy trì thái độ.
Đối với điều này, Vô Từ Tà không cảm thấy khó chịu. Y mỉm cười thản nhiên, lại nói:
"Ha ha… Nguyên sư đệ lo lắng dư thừa rồi, ý ta là chỗ hội quán vừa luyện chế được một mẻ. Sắp tới sẽ mở bán, ta thấy sư đệ đang cần nên cố ý nhắc nhở, tránh lỡ việc sư đệ mà thôi!"
Hai người nói qua nói lại, chả mấy đã đi gần tới một khu đình viện nhỏ.
Nơi này bốn mặt rừng thông, cây xanh lá tốt. Một lối nhỏ ngang lưng chừng núi, dẫn hai người đến nơi mái đình gần đó. Thật là…
Non xanh nước biếc họa khung cảnh
Mái đình đẹp tựa đóa liên thanh!
Hàn Tông bước theo Vô Từ Tà đi vào mái đình, từng bóng dáng mấy kẻ dần lọt vào tầm mắt của hắn.
Người ngồi đầu tiên anh tuấn khuynh vũ, tay nâng chén trà, mắt nhìn xa xăm. Khí chất này, còn ai khác ngoài Luân Đằng Vân chứ.
Người thứ hai mắt sắc môi mỏng, thân hình gầy gò. Bề ngoài nhanh nhẹn hoạt bát, khi lại trầm ổn bình tĩnh, chính là Bạch Tạng.
Đứng sau hai người là bốn kẻ khác, đều là dạng tuyệt phẩm nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/2362958/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.