Nghe được lời này hai mắt Phượng Thiên Hành tỏa sáng, gã vồ lấy tay kẻ vừa nói, giọng điệu hồ hởi:
"Lương sư huynh quả nhiên phong thái uy mãnh, thật sự là rất rất biết nhìn hàng!"
Trái với được khen, Lương Nghị trầm đi không ít, con số này tuy chưa vượt quá dự kiến mà Lan Như Tiên đưa cho gã. Thế nhưng không thể làm bậy, tăng giá bạt mạng được.
Thế là gã thâm ý mở lời, lật ngửa mục đích của Phượng Thiên Hành:
"Phượng sư đệ, giá này đã đủ cao rồi. Ta nghĩ sư đệ càng không cần làm giá nữa đâu, miếng ăn lớn thì khó nuốt!"
Phượng Thiên Hành giật mình lùi lại, bộ dáng của gã vô tội phân bua:
"Sư huynh chớ hiểu lầm, đệ chỉ đang ngưỡng mộ các huynh mà thôi. Trời cao chứng giám, nếu như không có ai tranh đoạt nữa, đệ cam đoan để giá gốc cho sư huynh!"
Lương Nghị tức tới đỏ mặt, không biết nên nói gì cho phải. Tên ngu ngốc này nói như thế, khác nào càng như đổ dầu vào lửa.
Quả nhiên Trạch Phi ở bên, hùng hổ chen lời:
"Hừ… Phượng sư đệ chớ vội, quên rằng ta đã nói luôn trả cao hơn tên khốn này một giá rồi sao? Chúng ta đều là đồng môn, sư đệ bán hàng phải công tâm chứ!"
Trên thực tế Lương Nghị nghe theo sắp xếp của Lan Như Tiên thì Trạch Phi cũng đang nghe theo chỉ đạo của Luân Đằng Vân, giả dạng tới đây tranh đoạt con thú.
Chỉ là không ngờ được, ở đây lại có nhiều hòn đá cản đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuong/2362946/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.