- Lâm Thế Hàn! Chẳng lẽ ngươi dám làm trái lệnh Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử, gây nên chiến loạn ở Tây Nam vực này hay sao?
Cáo già Trịnh Hằng, dù có hận Lâm Hàn muốn chết, nhưng cũng trước hết nhịn lại, trước chụp cái mũ nói sau.
- Chiến loạn gì vậy?
Lâm Hàn nhếch mép khinh thường, sát ý trong lòng càng bừng bừng như lửa:
- Các ngươi hoành hành bá đạo, gây hấn khắp nơi, lại còn dám mở miệng ra nói chuyện đạo nghĩa? Hôm nay không cần nói nhiều, đánh một trận định thắng thua. Thắng làm vua, thua làm giặc, lúc đó ngươi muốn nói cái gì cũng được!
- Lớn mật!
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức đã bị người của Trịnh thị mãnh liệt phản ứng:
- Ngươi là cái thá gì? Lại dám ăn nói ngông cuồng?
- Nực cười!
- Dám sỉ nhục Trịnh thị! Gia chủ, mời hạ lệnh, ta muốn chính tay chém đầu hắn xuống làm bô ỉa!
…
Lời nói nhã nhặn còn ít, lời thô tục chửi mắng thậm chí còn tràn ngập hiện trường. Lâm Hàn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm Trịnh Hằng.
Trong lòng hắn, sát ý ngày càng ngưng tụ hơn. Ban đầu, hắn chỉ muốn đánh đau Trịnh thị, cùng lắm là đánh tàn phế. Nhưng giờ khắc này, chứng kiến vẻ mặt ngông cuồng âm độc, đủ loại nguyền rủa khó nghe từ đám cao tầng Trịnh thị này, trong lòng hắn thậm chí đã nổi lên suy nghĩ diệt tộc!
Diệt Trịnh thị!
Chó gà không tha!
Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Huống chi Trịnh thị còn là một ổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/579020/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.