Chương trước
Chương sau
- Nghiệt súc! Đứng lại!
Một tiếng gầm vang vọng trời đất, cuồng phong bạo vũ nổi lên, điên cuồng càn quét tứ phương! Bóng hình Lâm Hàn lảo đảo một cái, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi!
Vừa đòn âm công kia hoàn toàn là nhằm vào Hận Kiếm! Nếu không phải Lâm Hàn liều mạng dùng chakra bao bọc toàn thân hắn, tản đi công kích bằng sóng âm, có lẽ Hận Kiếm đã thực sự phải nuốt hận rồi.
Cuống cuồng phát động phi lôi thần thuật, Lâm Hàn kéo theo hai thằng nhóc trốn tới một thuật thức cách đó mười dặm! Không phải hắn không muốn di chuyển xa hơn, mà vì mang theo người khác, nếu di chuyển xa như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi sức ép của không gian.
Nhưng mười dặm… đủ sao?
Hiển nhiên là không đủ, ngay khi vừa xuất hiện, Lâm Hàn đã toát mồ hôi lạnh đầy mình, cảm giác nguy hiểm đến tột cùng kia không hề biến mất, thậm chí yếu bớt cũng không! Hắn chỉ cảm thấy càng nguy hiểm hơn, càng đáng sợ hơn! Quả nhiên, vừa quay đầu lại, Lâm Hàn đã nhìn thấy Tinh Thần Lão Ma bằng không đứng đó, tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Hàn lúc này cảm giác như bị nhấn chìm, thân thể hoàn toàn mất khống chế! Hắn có cảm giác như thân thể mình đang bị hàng ngàn vạn cỗ khí cảm khác nhau kéo căng, mỗi cỗ khí cảm lại khóa chặt một phần thân thể hắn, kéo theo một hướng khác nhau, muốn xé rách thân thể hắn thành trăm ngàn mảnh!
- Dám giết đệ tử của ta! Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng nói. Từng câu từng chữ đều như kim châm đâm vào não hải Lâm Hàn, khiến hắn trừng mắt như sắp nứt.
Nhìn về phía hai thiếu niên, chúng lúc này cũng chẳng khá hơn là bao! Đặc biệt là Lâm Phong, thằng bé mặc dù chịu ảnh hưởng của hắn, thân thể mạnh hơn võ giả bình thường, nhưng chắc chắn không mạnh bằng Hận Kiếm, lúc này ngoại thân đã tràn ngập vết nứt, đang chảy ra từng dòng máu tươi, vô cùng thê thảm.
Mặc kệ thân thể đang tràn ngập đau đớn, Lâm Hàn một lần nữa liều mạng kích phát chú ấn. Kiếm Hàn Tuyết lóe lên lam quang cường liệt, khí thế Lâm Hàn cũng kéo lên gấp bội, trong tích tắc thoát khỏi trói buộc của lĩnh vực kinh khủng kia.
- Cút!!!!
Lâm Hàn gầm lên một tiếng giận dữ, kiếm Hàn Tuyết mãnh liệt vung ra! Nhưng không phải công kích Tế Ma Tôn, mà lại chém vào không gian rỗng tuếch trước mặt. Lúc này, năng lượng mạnh hơn gấp bội, mặc cho lĩnh vực của Tế Ma Tôn đã ngưng kết không gian đến tận cùng, kiếm Hàn Tuyết vẫn dễ dàng chém rách không gian, Lâm Hàn không chút do dự một lần nữa phát động phi lôi thần thuật, tiến hành trốn chạy!
Tế Ma Tôn… quá mạnh! Mạnh đến mức Lâm Hàn không thể không chạy trốn! Trước đây Lâm Hàn cũng đã từng đối mặt với một vị Võ Thần nơi Tứ Tượng Thành, nhưng đó cũng chỉ là Võ Thần cấp một, tức là tu sĩ Luyện Khí Kỳ! Tới cảnh giới Thần giai, vượt lên một trọng, trên trời dưới đất, càng đừng nói người trước mắt ít nhất cũng là Pháp Thần cấp ba, thậm chí là cấp bốn! Hắn đến cánh cửa Thần giai còn chưa sờ tới, chỉ lợi dụng được chút uy lực của thần khí trong tay, làm sao chống lại?
Tuy nhiên, tới cảnh giới của Lâm Hàn bây giờ, Tế Ma Tôn có muốn giết hắn cũng không có dễ! Giống như một Võ Thần bảy tám trọng cũng chưa chắc giết được Võ Thần hai trọng. Chỉ là, mang theo hai thằng nhóc kia, Lâm Hàn hoàn toàn rơi vào thế bị động, “không dám thoát thân” mà thôi.
Một lần nữa tránh thoát trói buộc của Võ Thần, trạng thái biến thân của Lâm Hàn nhanh chóng biến mất. Sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở thô trọng như trâu, hai lần liều mạng kích phát chú ấn, mặc dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng cường độ lại mạnh hơn những lần trước vài lần, tổn hại tới thân thể có lẽ còn cao hơn lần ở thành Tứ Tượng.
Nhìn trạng thái của Lâm Hàn, Lâm Phong cắn răng, giọng thều thào nói:
- Cha đi đi! Đừng để ý tới con! Cứ thế này, chúng ta chỉ cùng chết mà thôi…
- Câm miệng!
Lâm Hàn quát lạnh một tiếng, khiến Hận Kiếm bên cạnh vốn định lên tiếng cũng nuốt trở về:
- Trẻ con trẻ nít chỉ gây chuyện là giỏi! Thằng cha bọn mi đây có trách nhiệm phải đi chùi đít! Khi nào đến lượt thằng ranh con xấc xược mi ý kiến?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý! Mặc dù lời lẽ không mấy dễ nghe, nhưng không chỉ Lâm Phong thoáng chốc ngậm miệng, cả Hận Kiếm cũng không nói thêm gì nữa, trong mắt chợt lấp lóe hào quang, không biết đang nghĩ cái gì.
- Nghe cho kỹ! Lát nữa dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, hai đứa cũng phải ở nguyên chỗ này! Nếu làm trái, trở về ta tụt quần đánh mông cả hai đứa giữa chợ, nghe chưa?
Không ai đáp lại…
Lâm Hàn cười nhạt một tiếng, cũng không để ý, dứt khoát đưa tay kết ấn.
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Những gốc cây khổng lồ nhanh chóng xuất hiện, biến cả vùng đồi trọc lốc này thành một nơi tràn ngập sức sống, đồng thời cũng dễ dàng che đậy hoàn toàn vị trí của ba người.
Thụ giới vừa hoàn thành, một luồng khí tức cường hoành đầy âm lãnh đã xuất hiện nơi thiên không, ánh mắt lạnh lùng đầy trào phúng nhìn cây cối rậm rạp như một khu rừng nguyên sinh bên dưới.
Vụt!
Tế Ma Tôn vốn định phất tay hủy diệt cả vùng rừng này, nhưng đột nhiên ba bóng người phân biệt xuất hiện ở ba hướng đã gây sự chú ý của lão. Hiển nhiên, lũ chuột kia biết tụ lại chỉ cùng chết, dứt khoát chia để chạy. Nhưng mà… chạy thoát được sao?
Lâm Hàn kia thực lực mạnh nhất, lại chạy nhanh nhất, nhất thời đuổi không tới! Nhưng không sao, đã có khí cơ tỏa định trên người hắn, từ từ vờn chết hắn cũng được. Ngược lại hai thằng nhãi con kia… khặc khặc!
Nở một nụ cười âm lãnh, Tế Ma Tôn chợt nhìn về phía Hận Kiếm bỏ chạy. Hai mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Grao…
Đúng lúc này, một tiếng long ngâm hòa với âm thanh loạt xoạt của gỗ rừng truyền tới, một con Mộc Long từ rừng bay ra, há cái miệng to lớn, liều mạng cắn tới Tế Ma Tôn.
Tế Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, Mộc Long thoáng chốc vỡ vụn thành từng mảnh, tán lạc xuống rừng.
Ầm ầm!
Tế Ma Tôn vốn định đuổi theo Hận Kiếm ngay lập tức, nào ngờ, một nắm đấm bằng gỗ khổng lồ đột ngột xuất hiện, chakra màu lam ngưng tụ trên quyền đầu, tràn ngập sức bạo phá lao về phía lão. Tế Ma Tôn thoáng chốc ngừng lại, thân thể lùi về sau cả ngàn bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một bên khác.
Lúc này, Lâm Hàn đang đứng trên một ngọn cây, thần thái trêu tức nhìn về phía lão. Mộc Nhân Quyền kia cũng nhanh chóng tự tan rã biến mất, không hề cho lão cơ hội công kích phá chiêu.
- Đã ngươi muốn chết, vậy thì cho ngươi chết trước!
Tế Ma Tôn lạnh lùng lẩm bẩm.
Lâm Hàn dường như nghe thấy điều lão nói, rất khiêu khích nhún vai, sau đó một lần nữa phát động phi lôi thần thuật biến mất.
Hiện thân cách đó khoảng năm dặm, Lâm Hàn có chút sầu lo nhìn về phía kia, sở dĩ hắn không di chuyển xa, là vì hắn muốn chắc chắn lão già kia sẽ đuổi theo mình.
Tế Ma Tôn nhìn theo hai bóng người thiếu niên dần biến mất nơi chân trời, rất bất mãn hừ lạnh một tiếng. Chỉ một cái hừ, vậy mà hai bóng người kia đã lảo đảo ngã xuống đất, rất chật vật mới đến đứng lên cũng có vẻ gắng sức. Tế Ma Tôn rất tự tin, chỉ hai thằng nhóc thấp kém như vậy, trúng đòn đó chắc chắn không lâu nữa sẽ mất mạng.
Quả nhiên, lão mới rời đi không lâu, hai thiếu niên đã đổ ập xuống, mất đi sinh khí, sau đó… dần chuyển biến thành một người gỗ, tan vào trong đất.
Lâm Hàn thấy tình huống như vậy cũng thở ra một hơi, nhanh chóng phát động phi lôi thần thuật rời đi! Lần này khoảng cách xa hơn một chút, là mười dặm, hắn vẫn cần chắc chắn Tế Ma Tôn sẽ rời đi theo mình.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tế Ma Tôn đã đuổi theo tới nơi, Lâm Hàn một lần nữa chật vật đào tẩu, khoảng cách vẫn duy trì đủ để Tế Ma Tôn nhanh chóng đuổi theo. Tế Ma Tôn thấy vậy, lại hiểu lầm là hắn đã sức cùng lực kiệt, không đủ năng lượng phát động nhẫn thuật xuyên phá không gian kia nữa. Lão nào có biết, chakra và sức khôi phục mạnh mẽ của Lâm Hàn đủ cho hắn sử dụng phi lôi thần liên tục, vĩnh viễn không bị kiệt lực!
Chỉ là… sau nhiều lần như vậy, Tế Ma Tôn cũng dần mất đi kiên nhẫn, tốc độ di chuyển ngày càng khủng khiếp. Lâm Hàn không thể không vì thế mà kéo dài khoảng cách, chỉ là…
Tế Ma Tôn lần này đã triệt để bực bội, lão gầm lên một tiếng, tốc độ tăng tới cực hạn, vậy mà vượt qua tốc độ phản ứng của Lâm Hàn, một lần khóa chặt hắn trước khi hắn kịp di chuyển.
Cái cảm giác thân thể bị hàng vạn cỗ lực lượng kéo căng, xé rách lại một lần nữa bao phủ toàn thân LÂm Hàn. Cả hai tay – mười ngón đều bị kéo chặt, hắn nhất thời không thể kết ấn, phi lôi thần vì thế cũng không thể phát động.
Lần này, Tế Ma Tôn đã quyết tâm tất sát Lâm Hàn. Một lời cũng không nói, chỉ có một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đang điên cuồng ngưng tụ, vặn xoắn không gian trước người hắn. Trời đất như hoàn toàn biến sắc, nhật nguyệt tinh thần như bừng sáng cả thiên không, mỗi một khỏa sao trời đều đang phát ra một năng lượng đầy kỳ ảo, như có như không chiếu lên người hắn…
Giống như một mặt trăng, có thể kéo động thủy triều, ngàn vạn tinh tượng kia, dưới sự thao khống của Tinh Thần Lão Ma, vậy mà cùng lúc giáng hàng ngàn vạn lực kéo lên người hắn, như xé rách thân thể hắn thành trăm ngàn mảnh.
Trong thoáng chốc, Lâm Hàn cảm thấy có chút tuyệt vọng, lực lượng như vậy, hắn không có chút lực đối kháng nào. Dù cho có dùng chú ấn, hắn cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi! Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự nhận thức rõ, sức mạnh của Tinh Thần Lão Ma mạnh đến mức nào.
Mượn lực của sao trời, tuyệt đối không mạnh đến mức này! Đây… là lực của một thế giới ngưng tụ lại! Tinh Thần Lão Ma tuyệt đối đã là Pháp Thần Cấp Bốn, đạt đến cảnh giới Giới Chủ! Sáng tạo ra một thế giới chân thực, dù hoang sơ và vô cùng yếu ớt, nhưng cũng là một thế giới, không phải chỉ một “người” như Lâm Hàn có thể chống đối!
Dứt khoát, Lâm Hàn không làm giãy dụa vô vị, hắn an thần tĩnh khí, toàn thân thu liễm, như một thanh kiếm sắc bén đã trở về trong bao, tĩnh lặng chờ đợi kết cục của mình.
- Sao? Mới đó đã tuyệt vọng rồi sao? Cái gọi là cường giả, thiên tài… cũng chỉ đến thế!
Tinh Thần Lão Ma khinh thường hừ một tiếng, nắm tay siết chặt, Lâm Hàn chợt cảm giác như thế giới toàn chuyển 180 độ, từ toàn thân bị kéo căng, đến bây giờ lại giống như bị cả một hành tinh đè lấy, áp lực khủng bố khiến toàn thân cốt cách hắn vang lên kèn kẹt, máu tươi không ức chế nổi phun ra, còn kèm theo vài mảnh nội tạng trong đó.
- Chết đi!
Tinh Thần Lão Ma tàn nhẫn cười, tinh thần lực đã ngưng kết đến cực hạn, tuyệt kỹ Tinh Thần Phong Bạo trứ danh đã hình thành. Một chiêu này phát động, không chỉ Lâm Hàn phải chết, mà phạm vi một ngàn dặm xung quanh đây tuyệt đối cũng biến thành bình địa!
Lúc đó, không chỉ Lâm Hàn, mà cả Hắc Phong Quân cũng sẽ hoàn toàn chôn diệt, ngay cả Trịnh Thị, chắc chắn cũng sẽ bị một chiêu này đánh cho tàn phế. Chỉ có những cường giả chân chính, ít nhất cũng là Pháp Thánh, Võ Thánh… mới có thể vượt qua kiếp nạn này.
Oành….
Tinh Thần Phong Bạo!
Cuồng phong trỗi dậy!
Tiếng nổ kinh thiên!
Mặt đất rung lên bần bật, giống như sơn băng địa liệt, ở vị trí trung tâm của vụ nổ, cảnh tượng như diệt thế đang điên cuồng phô diễn. Đến không gian cũng nứt toác thành những vệt đen đầy ghê rợn, cả một vùng không gian thoáng chốc trở nên đầy hỗn loạn, vật chất điên cuồng bị hủy diệt. Trong cái mớ hỗn độn ấy, liệu có còn vật gì tồn tại được hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.