Nhưng chênh lệch quân lực thì mãi mãi cũng không thể bù đắp! Đối đầu một vạn phi hổ quân hùng mạnh, một ngàn người bên phía Lâm Ôn chỉ qua vài phút đã hoàn toàn sụp đổ, thế trận đã nghiêng hẳn về một bên.
Lâm Ôn lúc này rất xứng đáng với danh hiệu “tư lệnh tay trắng”.
- Ngừng!
Tiếng quát lanh lảnh kia lại một lần nữa vang vọng chiến trường. Trong tầm mắt của Lâm Ôn, một người thanh niên xấp xỉ ba mươi, mặt mũi bóng loáng không râu khoan thai bước ra. Hắn không mặc giáp trụ như tướng sĩ, mà lại mặc một bộ trường bào trắng tinh, trên tay cầm quạt xếp, phong độ phiên phiên như một thế gia công tử.
Đây chính là Trịnh Vân!
- Lâm Thế Ôn! Xem ra ngươi hết đường thoát rồi! Còn không mau bó tay chịu trói, theo ta trở về dập đầu thỉnh tội với gia chủ? Nể tình ngươi là một nhân tài, gia chủ có lẽ có thể cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hiệu trung với Trịnh Thị bọn ta là được rồi.
Trịnh Vân nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, cực kỳ tự tin nói.
Thực tế cũng là như vậy! Hiện tại gần một vạn Phi Hổ quân đã bao vây toàn bộ đường lui của Lâm Ôn, dưới tác dụng của Đạo Cảnh Quân Tướng, khí thế một vạn người như ngưng thành một thể, không ngừng áp chế hắn. Lâm Ôn tin chắc rằng, trong phạm vi này, chỉ cần mình dám động, Trịnh Vân có đến hàng trăm cách nghiền mình ra thành bã.
Mặc dù tu vi của hắn và Trịnh Vân đều xấp xỉ, là Võ Thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/579001/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.