Chương trước
Chương sau
- Nói! Rốt cuộc là kẻ nào phái ngươi tới? Lại to gan lớn mật trà trộn vào đại doanh, mưu đồ hãm hại Tôn tướng quân?
Giống như đã nắm được thóp của “Lã Hồng”, Trịnh Tàng lúc này tràn ngập tự tin, giọng điệu cực kỳ thô bạo quát hỏi.
Lã Hồng bị quát đến đầu óc choáng váng, bộ dạng cực kỳ kinh sợ nhìn Trịnh Tàng:
- Ngươi nói bậy! Không! Không đúng, lúc này là ta đang nắm giữ bằng chứng xác thực là ngươi giết Tôn Tử Hà, đừng có vờ vịt hù dọa ta! Hiện tại cho ngươi một cơ hội, mau mau để ta rời đi, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết! Nếu không…
“Lã Hồng” có vẻ mạnh miệng nói, nhưng bộ dạng chột dạ bất an kia thế nào cũng không giấu được. Điều kiện cũng từ “giao Bạch Thi Dao cho ta chơi đùa” thành “thả ta rời đi”, Trịnh Tàng dù có ngốc cũng hiểu được tên này đang yếu thế!
Quả nhiên có ẩn tình! Không ngờ chỉ đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại bắt được gian tế quân địch! Ha ha ha, lần này xem ra kiếm lớn, gần đây biểu ca có vẻ rất nghiêm trọng vấn đề nội gian, hiện tại ta lại có được công tích này, cái chết của Tôn Tử Hà xem ra cũng không có đáng lo nữa! Ha ha ha…
Trong lòng Trịnh Tàng cười như điên, thân hình như một tia chớp lao đến, thoáng chốc chộp lấy cổ “Lã Hồng”, như xách con gà lao như bay vào trướng bồng. Bạch Thi Dao ngưng mắt nhìn theo, cuối cùng cũng cất bước vào sau.
- Gian tặc! Ngươi không nói đúng không? Không sao, Trịnh gia gia nhà ngươi là tổ tông cạy miệng, để ta xem cái miệng của ngươi cứng đến mức nào?
Bạch Thi Dao bước vào, ngay lập tức đã nghe thấy một đoạn lời nói như vậy, tiếp đó là một loạt những âm thanh gào rú thảm thiết của “Lã Hồng” phía sau tấm bình phong, tiếng thét tê tâm liệt phế, thống khổ vô bì kia vừa nghe đã khiến người ta sởn gai ốc, Bạch Thi Dao cũng chỉ là một cô gái bình thường, có chút không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Qua nửa giờ đồng hồ, tiếng gào rú trở nên càng ngày càng yếu, còn sót lại chỉ là những âm thanh ư ử xen lẫn với tiếng òng ọc của bọt máu, Bạch Thi Dao cảm thấy cũng có chút gần đủ rồi, nhẹ nhàng tiến vào phía sau tấm bình phong, thấp giọng khuyên nhủ:
- Trịnh tướng quân, xin dừng tay đi! Theo Thi Dao thấy, cứ như vậy không ổn, hắn cũng sắp chết rồi!
Quả nhiên, nhìn bộ dạng của Lã Hồng lúc này, nào còn chút nào giống con người? Hai tay bị bẻ quặt ra phía sau, móng tay móng chân đều bị rút ra, hàm răng đã rụng quá nửa, mái tóc dài bị cường hành giật ra, không những làm trọc nửa bên đầu, mà còn giật tung cả máu thịt dưới tóc, lộ ra một mảng huyết nhục nhìn mà rợn người.
Lã Hồng lúc này đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, mũi bị dập nát, trong miệng đầy bọt máu khiến hắn muốn thở cũng không thông. Bộ dạng như vậy, nếu còn tiếp tục tra tấn, hắn chỉ có một con đường chết!
Ít nhất là người ngoài nhìn thấy như vậy! Ngay cả Bạch Thi Dao, người biết toàn bộ chân tướng sự việc cũng cảm thấy có chút vượt quá tưởng tượng! Bị hành hạ ra như vậy, người kia liệu có sao không? Có ảnh hưởng gì đến sự việc sắp tới không?
Trịnh Tàng nhìn lại bộ dạng của Lã Hồng, cũng chỉ có thể tạm thời dừng tay, có chút nghi hoặc hỏi:
- Vậy nàng có ý tưởng gì?
Trịnh Tàng có chút tự biết mình, so về đầu óc, hắn không có bằng được đại mỹ nhân trước mắt.
- Trịnh tướng quân! Ngài bức cung hắn như vậy khiến chúng ta mất rất nhiều thời gian, nếu đồng bọn của hắn chiếm trước một bước tố cáo ngài với chủ soái, chúng ta chẳng phải mất đi tiên cơ sao? Lúc đó muốn lật ngược tình thế vẫn khả dĩ, nhưng sẽ tốn rất nhiều công sức, hơn nữa kết quả còn không vẹn toàn, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, chủ soái là một người rất thích nắm giữ mọi thứ trong tay, ngài tra hỏi Lã Hồng chuyện gian tế, sau đó bẩm báo lại với chủ soái, chắc gì đã tốt bằng trực tiếp giao người cho chủ soái tra hỏi? Chẳng phải tự mình tra ra được tình báo càng đáng tin hơn một chút sao?
Bạch Thi Dao nhẹ giọng khuyên bảo, từng bước từng bước dẫn dắt Trịnh Tàng mang “Lã Hồng” tới nhận công trạng trước mặt Trịnh Vũ.
Quả nhiên, hai mắt Trịnh Tàng sáng lên, càng nghĩ càng thấy lời này hợp lý. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy chuyện này không thể nào làm tốt hơn như vậy được! Dứt khoát dùng một sợi dây kim tuyến trói chặt Lã Hồng lại. Sợi dây này vậy mà lại là một thượng phẩm huyền khí, dùng để trói loại thấp kém như Lã Hồng này, hắn có chạy đàng trời.

Trời tối!
Lâm Hàn lạnh lùng nhắm mắt, thân thể gần như bất động nằm co ro trong cái chuồng ngựa bẩn thỉu gần sát chủ trướng của Trịnh Vũ. Bên ngoài có hai tên tiểu binh canh gác, vừa cười đùa ăn uống vừa chỉ chỉ chỏ chỏ hắn, đủ loại lời nói khó nghe, khinh bỉ hắn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đắc tội Trịnh tướng quân gì gì đó… truyền tới.
Lâm Hàn đều nghe rõ, ngay cả những vết thương ghê rợn từ buổi sáng hắn cũng đều cắn răng mà chịu! Thân làm một Ninja, phải có giác ngộ chịu đựng thống khổ để hoàn thành nhiệm vụ. Vì một lần ám sát này, chịu chút đau khổ như vậy có là cái gì?
Chưa kể, cho đến hiện tại, những vết thương kia đều đã lành lại bình thường, chỉ có biểu hiện bề ngoài lấm tấm ít máu khô, dùng để che giấu tai mắt mà thôi.
Lúc này, trong chủ trướng, Bạch Thi Dao vừa dẫn đội vũ cơ hoàn thành một điệu múa xinh đẹp, xung quanh, những vị cao tầng quân đội vỗ tay rần rần, lớn tiếng khen hay, chỉ có Trịnh Vũ mặt không đổi sắc ngồi trên ghế chủ vị, có vẻ không vui không buồn.
Trịnh Tàng vốn dĩ cũng đầy mặt hài lòng vỗ tay, nhưng nhìn sang Trịnh Vũ bên cạnh có vẻ không nhiều hứng thú, hắn ra vẻ hỏi dò:
- Biểu ca! Ta thấy Thi Dao hôm nay biểu hiện rất tốt, vũ đạo cũng có phần duy mỹ hơn thường ngày, chẳng lẽ ngài không thích sao?
Trịnh Vũ liếc nhìn qua hắn, có chút phiền muộn nói:
- Đẹp thì có đẹp, nhưng trong lòng ta đang có chuyện a! Đám chuột đáng chết kia, không biết tự dưng mọc từ đâu ra, không ngờ khó chơi như vậy! Tam thúc phía bên Dạ quốc đã hơn một năm rồi không có tiến triển, ta ở bên này cũng gần như giậm chân tại chỗ! Mặc dù tối ngày ăn chơi như vậy cũng rất thích, nhưng cứ thế này kéo dài, ta sợ trong tộc sẽ có kẻ không nhịn nổi mà đứng ra nha! Tháng ngày thế này, xem ra không kéo dài được nữa rồi!
- Kẻ nào dám nói xấu biểu ca, ta là người đầu tiên đứng ra liều mạng với hắn.
Trịnh Tàng ngay lập tức biểu lộ căm phẫn nói, không quên bày tỏ sự chân thành của mình, sau đó mới như nhớ ra cái gì, có chút dè dặt, muốn nói lại thôi nhìn Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ nhướng mày nhìn hắn, bực bội nói:
- Có lời nói nhanh, có rắm mau thả, ấp úng cái gì?
- Là thế này, biểu ca…
Trịnh Tàng ấp a ấp úng, giống như cực kỳ sợ hãi, sau đó mới dè dặt nói:
- Tôn Tử Hà… hắn… hắn chết rồi!
- Chết rồi?
Trịnh Vũ nhướng mày cao hơn, thần sắc cực kỳ kinh ngạc, nhưng hiển nhiên không có chút nào lo lắng, đau lòng.
- Vì sao?
Hắn nhìn chằm chằm Trịnh Tàng, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Tiếng rống của hắn rất lớn, khiến cả trướng bồng ồn ào thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đầy mặt giật mình nhìn về phía bên này.
Đối mặt áp lực kinh khủng của Trịnh Vũ, Trịnh Tàng biểu hiện cực kỳ sợ hãi, hiển nhiên ấn tượng về sự bạo ngược của biểu ca đã khắc sâu trong tâm khảm.
- Biểu ca! Là… là do ta…
Trịnh Tàng ấp úng nói, có vẻ cực kỳ sợ sệt. Thấy Trịnh Vũ bắt đầu lộ ra sát khí sau khi nghe lời này, hắn lại cuống cuồng giải thích:
- Là do ta, nhưng thật ra là do một tên gian tế ám toán, khiến Tôn Tử Hà bị phân tâm lúc chúng ta luận bàn nên mới có chuyện này! Biểu ca, xin hãy tin ta, ta cũng đã bắt lại tên gian tế kia, chờ biểu ca phán quyết!
Trịnh Vũ nghe thấy vậy mới thu lại sát khí, thần sắc tỏ ra có chút uể oải:
- Ngươi… ta đã nói ngươi và Tôn Tử Hà bao nhiêu lần, có chuyện từ từ nói, không giải quyết được thì tìm tới ta! Vì sao lại động thủ động cước để bị người ám toán? Tôn Tử Hà mặc dù khác họ, nhưng cũng là anh em trong tộc, lại là cánh tay đắc lực của ta, người chết rồi, ngươi bảo ta phải làm thế nào?
Nhìn biểu lộ ra chiều đau thương khó xử của Trịnh Vũ, Trịnh Tàng rất phối hợp rời đi chủ đề, thần sắc phẫn nộ nói:
- Biểu ca, ta cùng Tử Hà mặc dù hay cãi vã, nhưng cuối cùng vẫn là huynh đệ một nhà, ta nào có lý do gì xuống tay với hắn! Tất cả là do tên gian tế đáng chết kia! Mong biểu ca đứng ra làm chủ, tra rõ ngọn ngành, tốt nhất là hỏi ra được hang ổ của bọn chúng, một lần xuất kích diệt tuyệt hậu hoạn, có như vậy Tử Hà mới được yên lòng mà nhắm mắt.
Những lời này của Trịnh Tàng, Tôn Tử Hà mà nghe thấy chắc phải đội mồ mà sống dậy mất.
- Được rồi, được rồi!
Trịnh Vũ phất phất tay:
- Vậy Tôn Tử Hà đâu?
- Ta đã sai người dùng thủy tinh quan làm vật chứa, chuyển hắn về bổn tộc rồi!
Trịnh Tàng nghiêm túc nói, biểu lộ cực kỳ biết điều. Trịnh Vũ thấy vậy cũng không truy cứu thêm, lạnh lùng nói:
- Vậy còn tên gian tế mà ngươi nói…?
Trịnh Tàng gật đầu lĩnh hội, lớn giọng quát:
- Người đâu? Mau mang theo tên gian tặc bị giam trong chuồng ngựa tới đây!
Sau đó lại ngại ngùng đối diện với Trịnh Vũ:
- Biểu ca! Lần này cũng nhờ có Thi Dao mà ta mới bắt được tên gian tế này, mọi chuyện cũng là do nàng chứng kiến từ đầu tới cuối! Ta không giỏi ăn nói, để nàng kể rõ đầu đuôi cho biểu ca đi!
Đây là do Bạch Thi Dao đã thương lượng trước với Trịnh Tàng, để tránh hắn trình bày nhiều lại để lộ ra đuôi cáo thì không hay.
Trịnh Vũ gật đầu đồng ý, Bạch Thi Dao thấy vậy cũng chậm rãi tiến tới, dịu dàng thi lễ với hai người một cái, sau đó mới dõng dạc nói ra “chân tướng” đã biên soạn từ trước, Trịnh Vũ nghe mà không ngừng nhíu mày, trong lòng có vô số nghi hoặc.
Lâm Hàn cũng biết, kế hoạch của mình vẫn tồn tại kẽ hở vô cùng, chắc chắn Trịnh Vũ sẽ không tin hoàn toàn. Nhưng càng như vậy, Trịnh Vũ sẽ càng bắt hắn đến để tra hỏi cho rõ, đối phương nằm mơ cũng không ngờ rằng, ẩn thân trong cái vỏ “gian tế” nhỏ bé kia lại là một tên Ảnh Nhẫn hùng mạnh, một ngọn ám chủy bôi độc bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Cái mà Lâm Hàn cần, tất cả chỉ là tiến vào trong trướng bồng, áp sát Trịnh Vũ hết mức có thể mà thôi!
Chỉ có quan sát được Trịnh Vũ, hắn mới có thể nắm chặt được thời cơ, một kích đắc thủ!
….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.