Nhìn Lê Ân Tĩnh bước ra, Anton vậy mà lại hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thập phần khó chịu. Đây không phải là khó chịu bình thường, mà giống như một sự căm ghét từ trong xương tủy, chỉ cần nhìn thấy nàng là Anton đã thấy bực bội rồi vậy. - Được rồi! Lâm Hàn hai chân vắt chéo, bộ dạng cực kỳ cường thế nói: - Người đều đã đến đủ! Bây giờ Lê Ân Tĩnh, em nói rõ ràng luôn đi! Rốt cuộc em có muốn lấy anh không? Không chờ Uy Lam, Uy Thống hay bất cứ một ai khác lên tiếng, Lê Ân Tĩnh đột nhiên nhoẻn miệng cười, giống như hoa đào nở rộ, nụ cười tràn ngập thanh tân và sức sống, chứng minh tâm trạng nàng lúc này rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ. Không chút do dự, nàng nhẹ nhàng gật đầu: - Muốn! Không khí thoáng chốc lâm vào trong tĩnh lặng. Sắc mặt của một nhà Lâm Hàn, cùng ba người phụ nữ đều trở nên vui mừng, ngược lại, ba tên đàn ông sắc mặt lại trở nên khó coi, đặc biệt là Anton, thoáng chốc hắn vỗ mạnh xuống bàn quát: - Hỗn trướng! Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? - Câm miệng! Lâm Hàn tức rồi! Khí thế như bài sơn đào hải đột ngột ép mạnh tới, khiến Anton không chịu nổi khụy một gối xuống. Uy Lam còn không rõ lắm chuyện gì xảy ra, còn Uy Thống thì đột ngột biến sắc chứng kiến sát khí gần như ngưng thành thực chất, đang trườn theo cánh tay Lâm Hàn bám lên gần cổ, tạo thành những hình xăm cực kỳ quỷ dị. - Sát khí thật đáng sợ. Hắn... thực sự động sát tâm! Uy Thống lẩm bẩm trong lòng, ý lui trong mắt càng trở nên rõ ràng. Theo hắn, vì một đứa con gái mà làm căng với cường giả Lâm tộc như Lâm Hàn, hiển nhiên không đáng. Nhìn chằm chằm lão già chết tiệt kia, Lâm Hàn gằn từng chữ: - Lê Ân Tĩnh đã gật đầu nói muốn lấy ta! Vậy người ta dẫn đi! Còn ngươi, tốt nhất là ngẫm lại xem ngươi có tư cách gì đứng ra định đoạt chuyện của nàng đi! Sinh nàng ra không dưỡng, không phải lỗi của ngươi, nhưng tìm được nàng về lại không biết quý trọng, còn coi nàng là món đồ đưa qua đưa lại, đó là tội lỗi tày trời! Ta tự hỏi, trên đời này tại sao lại còn loại cha mẹ như ngươi! Lâm Hàn giống như cực kỳ tức giận, đỏ mặt tía tai chửi như tát nước vào đầu Anton, nhưng nhìn sắc mặt hơi cứng lại của Sofia và Lê Ân Ninh, hắn cuối cùng cũng chỉ nuốt vài lời khó nghe vào bụng, hừ lạnh dắt tay Lê Ân Tĩnh: - Chúng ta đi! Lê Ân Tĩnh ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nép vào người Lâm Hàn rời đi, trước đó còn không quên nghịch ngợm trừng mắt đầy ẩn ý với Lê Ân Ninh, bộ dạng cực kỳ hạnh phúc. Lê Ân Ninh vậy mà cũng âm thầm giơ ngón cái lên với nàng, giống như hai người phụ nữ này đã đạt thành nhận thức chung nào đó. - Hừ! Thấy Lâm Hàn đã ra đến cửa phòng, sắc mặt Anton chợt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng với Lê Ân Ninh. Lâm Hàn dường như mọc mắt phía sau, thoáng chốc xoay người, dùng đôi con ngươi đen kịt đầy dữ tợn nhìn tới, thần thái tràn ngập uy hiếp, khiến Anton thoáng chốc rùng mình, giống như cả người bị Lâm Hàn lột sạch từ đầu tới chân vậy. Đáp trả Anton cũng là một tiếng hừ mạnh như sấm giữa trời quang, khiến hắn thoáng chốc đinh tai nhức óc, cả người lảo đảo. Nhưng cuối cùng Lâm Hàn cũng không có nói gì, bởi Lê Ân Tĩnh đã kéo tay hắn lại, ý ngăn cản không cần nghi ngờ. Cho đến khi Lâm Hàn hoàn toàn rời đi, Uy Lam mới nhảy dựng lên nói: - Cha! Tại sao cha lại ngăn cản con? Uy Thống trừng mắt: - Im miệng! Chuyện này đến lượt con nói ra nói vào hay sao? Tên đó chắc chắn không phải dạng tầm thường, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, đến cả ta cũng không ước lượng nổi sức mạnh của hắn tới đâu! Hiện tại chúng ta chưa quá rõ hắn là ai, ta còn cần nhờ người điều tra nội tình của hắn! Nếu hắn chỉ tầm thường không ra gì, vậy chúng ta muốn cướp lại người lúc nào chẳng được? Ngược lại, nếu hắn nguy hiểm vượt qua khả năng của chúng ta, vậy thì tốt nhất con nên quên cái ý nghĩ viển vông kia đi! Uy Lam bị cha mình mắng cho một trận, cuối cùng cũng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu! Ngay sau đó, sắc mặt hắn đã trở lại bình thường, bộ dạng nho nhã phong độ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Uy Thống hài lòng gật gật đầu, chợt lại quay sang nói với ba người nhà Anton: - Chuyện hôm nay, còn mong quý gia giữ bí mật giúp... Chuyện mất mặt như vậy, Uy Thống cũng không định để lộ ra ngoài. Sofia thoáng chốc càng mỉm cười tươi hơn, niềm nở nói: - Uy quản sự là đang nói đến chuyện gì vậy? Hôm nay ngài tới đây chẳng phải là để đàm luận chuyện thành hôn giữa quý công tử và con bé Shaki sao? Uy Thống thoáng chốc hơi giật mình, có chút thâm ý nhìn Sofia, cuối cùng lại cười lên ha hả nói: - Đúng! Đúng vậy! Hôm nay cha con tôi tới là để cầu hôn Shaki tiểu thư! Tới tới, chúng ta nói chuyện! Uy Lam mặt không chút biểu tình, không vui, cũng chẳng bất mãn, rất lễ phép ngồi xuống châm trà cho các vị trưởng bối. ... - Thì ra là vậy! Ngồi trên du thuyền rời khỏi Thanh Thủy Lưu Yên, một nhà Lâm Hàn ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, lúc này Lâm Hàn mới cười khổ một tiếng: - Hóa ra dì Sofia là vì muốn cho con gái mình thành chuyện với Uy Lam, nên mới hết lòng đốc xúc chuyện của chúng ta a? - Đúng vậy! Lê Ân Tĩnh gật đầu: - Sofia này tâm kế rất nặng, luôn muốn lôi kéo thế lực để tạo dựng địa vị cho bản thân mình. Mẹ vì không tranh đoạt gì, nên Sofia cũng không quá đối đầu với mẹ, nhưng thái độ với bà ba, bà bốn thì hoàn toàn khác, nói là ác liệt cũng không quá đáng. - Ừm! Lâm Hàn cũng chỉ gật đầu: - Nhưng dù sao lần này cũng đã giúp chúng ta, coi như chúng ta thiếu nợ bà ta một mối ân tình. Lê Ân Tĩnh cũng không phản bác, Lâm Hàn nhận định như vậy mới giống như những gì nàng phán đoán. - Chỉ là... vừa rồi tại sao chị còn cản tôi mang theo mẹ rời đi! Cái nhà đó... cũng không dễ sống a! Ánh mắt vừa rồi của Anton nhìn mẹ, không phải chị không nhìn thấy! Lâm Hàn vẫn rất khó hiểu hành động vừa rồi của Lê Ân Tĩnh. - Không có gì! Đó là chấp niệm của mẹ! Phận làm con, tôi sao có thể ngăn cản mẹ thực hiện chấp niệm của mình chứ? Lê Ân Tĩnh lắc đầu đáp. - Nhưng cũng không thể cứ như vậy a! Ít nhất cũng nên cảnh cáo lão già kia vài câu, tránh sau này mẹ bị lão bắt nạt... Lâm Hàn vẫn hơi không cam lòng làu bàu, chỉ là trong lòng hắn cũng biết, uy hiếp hiển nhiên là hạ sách trong hạ sách, vật cực tất phản, uy hiếp lão, chỉ càng khiến lão trở nên ác cảm với mẹ của Lê Ân Tĩnh mà thôi. - Được rồi! Không nói chuyện này nữa. Nhưng rốt cuộc hôm nay chị có ý gì đây? Cái nhà kia như vậy, chị còn hết lần này tới lần khác bắt tôi tới tận nhà cầu hôn? Lâm Hàn quyết định lái sang chuyện khác, vẻ mặt rất là bất mãn chất vấn Lê Ân Tĩnh. Lê Ân Tĩnh cười hì hì ôm lấy tay hắn: - Đừng dỗi nha! Thực ra tôi cũng không có thích Anton kia, mặc dù về mặt huyết thống thì lão đúng là cha tôi kiếp này, nhưng thực tế cũng chẳng có cảm tình gì, tính cách lại vừa thối vừa khó ưa như vậy! Tôi làm thế, chẳng qua là để mẹ thấy mà thôi! Quả nhiên, tiểu Hàn không có làm cho chị đây thất vọng, rất là dũng cảm. Hi hi, đáng yêu quá, đừng giận nữa nà, hôn một cái! Dứt lời, hôn đánh chụt một cái lên má Lâm Hàn, bộ dạng cực kỳ đắc ý. - Cho mẹ thấy? Rốt cuộc là chuyện gì? Lâm Hàn vẫn mê hoặc vô cùng. - Haiz... Lê Ân Tĩnh thở dài: - Vẫn là chấp niệm kia của mẹ a! Lâm Hàn trợn tròn mắt! Đi một vòng cuối cùng lại quay về với chấp niệm của Lê Ân Ninh? Nhưng nghĩ cũng đúng, ngoài Lê Ân Ninh, ở cái nhà kia còn lý do gì để Lê Ân Tĩnh phí tâm tư như vậy? - Rốt cuộc là đầu cua tai nheo thế nào? Kể tôi nghe xem? Lâm Hàn bắt đầu tò mò hỏi. Lê Ân Tĩnh lườm hắn một cái: - Đầu cua tai nheo? Câu hỏi cũng chẳng có tý văn hóa nào, gọi là cố sự không được sao? - Được rồi được rồi! Cố sự thì cố sự, kể tôi nghe coi. Lâm Hàn thúc giục, Lê Ân Tĩnh cũng không câu kéo nữa, bắt đầu kể lại câu chuyện năm xưa. Chẳng là, hồi đó Lê Ân Ninh chỉ là một đệ tử bình dân, bằng vào sức mình tiến vào học viện Cửu Long, mặc dù xuất sắc, nhưng so với các thế gia đệ tử kia thì còn kém lắm. Lúc đó, quen được một thầy giáo hào hoa phong nhã, tinh thông văn hóa đông tây, vừa biết ngâm thơ tác đối, lại vừa biết làm ảo thuật, đấu kiếm, khiêu vũ như Anton, đúng là bị mê hoặc tức thì. Rồi thì sau đó lại là chuỗi tháng ngày màu hồng của các cặp yêu nhau, không có mấy gì lạ lẫm. Cho đến cái ngày mà Anton nói muốn cưới Lê Ân Ninh, bảo nàng về nhà chờ, thì biến chuyển của cuộc đời lại bắt đầu xảy ra. Cha mẹ Anton muốn hắn cưới một đệ tử của tộc Philz, chắt nội bốn đời của giáo sư Kanna Philz, cũng chính là Sofia. Lúc này, Anton đã hơn hai trăm tuổi, tu vi Pháp Hoàng vững chắc cực kỳ, nhưng lại không thấy tiến bộ nhiều năm. Thời điểm đó là lúc thích hợp để cưới vợ nhất, nếu để thân thể dần dần lão hóa già nua giống như cha hắn, vậy thì không còn kịp nữa rồi. Anton lúc đó không đồng ý, mặc kệ sự ngăn cấm của gia đình, chạy đi tìm Lê Ân Ninh. Nhưng chính lúc này, cũng có người khác tới cầu hôn Lê Ân Ninh. Là một người có thân phận cao hơn hắn nhiều. Một Võ Đế trẻ tuổi của Lâm gia: Lâm Thế Càn! Một đệ tử trực hệ vừa có thực lực, vừa có huyết thống, là cháu nội của tứ trưởng lão Lâm Chấn Xuyên! Nhìn thấy đối phương cường thế, Anton ngay lập tức lựa chọn rút lui. Đúng! Là rút lui không chút do dự, và hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí Lê Ân Ninh, khiến nàng đến tận bây giờ cũng không quên được. Lê Ân Tĩnh cũng vì thế mà bày ra màn kịch này, muốn để Lê Ân Ninh thấy, người mà con gái nàng yêu thương, thực sự mạnh mẽ và đáng tin tới mức nào! Nói đùa, Lâm Hàn có thể vì Lê Ân Tĩnh mà liều mạng dùng chú ấn đánh với cường giả như ma Tướng, chỉ một chút chuyện thế này, hắn sẽ lui bước sao? Cũng là lý do mà trước khi đi Lê Ân Tĩnh và Lê Ân Ninh nhấm nháy nhau mấy lần. Cả hai nàng, vào lúc đó đều đã công nhận, Lâm Hàn thực sự xứng đáng để gửi gắm! Còn chuyện năm xưa, mặc dù Anton trên thực tế không hề từ bỏ, hắn trở về nhà nhờ sự giúp đỡ từ cha mẹ, cuối cùng chấp nhận lấy Sofia để được hai cụ giúp đỡ chuyện của Lê Ân Ninh. Dù hành động này rất thông minh, nhưng thái độ rút lui không chút do dự, một chút tranh đấu cũng không có kia, thực sự khiến Lê Ân Ninh thương thấu tâm can, bệnh nặng một hồi. Nhờ sự giúp đỡ của cha mẹ, Anton cuối cùng cũng chiếm được Lê Ân Ninh từ tay Lâm Thế Càn, dù sao đối phương cũng chỉ là một trong vô vàn con cháu của Lâm Chấn Xuyên, hơn nữa cũng không phải được ưa thích đến đâu, cha mẹ Anton vẫn còn có thể ứng phó được. Nhưng Lê Ân Ninh mà Anton nhận về... không phải là nguyên vẹn! Chỉ là một đêm, một lần mà thôi, nhưng đích xác không nguyên vẹn! Rồi chín tháng mười ngày sau, Lê Ân Tĩnh ra đời trong sự nghi kỵ và soi mói của cả nhà bên nội! Mẹ nàng lúc đó cũng vì vậy mà bị kỳ thị theo, sinh hoạt không thể nào thoải mái. Nhưng nàng vẫn cố gắng chắt chiu từng chút để nuôi lớn Lê Ân Tĩnh, để nàng có sữa bú, có cháo ăn, có quần áo mặc,... Rồi cho đến một ngày. Cha Anton vì tuổi già, lại mang thương tật từ thời trẻ trong người, cuối cùng dầu hết đèn tắt, nhắm mắt xuôi tay, Lê Ân Tĩnh lúc này mới một tuổi, còn Lê Ân Ninh mới tròn mười bảy! Chuyện gì đến sẽ phải đến. Lâm Thế Càn tới báo thù. Thủ đoạn chẳng mấy quang minh, mặc dù không chính tay giết người, nhưng lại âm thầm phóng hỏa thiêu rụi cả căn viện nhà Anton lúc đó. Thời điểm ấy, Sofia đúng lúc đang lâm bồn Shaki William, được Anton và bà nội cứu giúp, khỏi nguy nan. Anton sau đó muốn đi cứu mẹ con Lê Ân Tĩnh, nhưng bà nội vì ngăn cản hắn, ngay từ đầu đã âm thầm đánh sập phòng của Lê Ân Ninh, phóng lửa mạnh lên gấp đôi. Lúc Anton tới thì đã quá muộn... Nhưng trời không tuyệt đường người, Lê Ân Ninh lúc đó vậy mà lại sống sót, nàng cũng không biết mình thoát hiểm thế nào, nhưng Lê Ân Tĩnh thì biết, là Dương Hồn của Altar William đã cứu hai mẹ con nàng một mạng! Quá đau thương với quá khứ kia, Lê Ân Ninh rời đi, qua nửa năm thì lưu lạc tới thành Băng Nguyên, rồi chuyện sau đó, nàng giả làm chị gái Lê Ân Tĩnh, ủy thân mình cho nhà họ Hoàng, nuôi lớn Lê Ân Tĩnh hai mươi mấy năm trời, lại có cả Gary Hoàng Lê. Những chuyện này Lâm Hàn đều biết. Cho đến khi Uy Thanh Liên tìm tới, Lê Ân Tĩnh thức tỉnh ký ức, hai người cùng giải thích rõ chuyện năm xưa, Anton cũng chưa từng bỏ rơi nàng, nhờ đó Lê Ân Ninh mới cố quên đi ký ức ác mộng kia, trở về một lần. Quả nhiên, Anton vẫn còn nhớ tình xưa, đối xử với nàng rất tốt, khiến Lê Ân Ninh dâng lên hy vọng, cũng là chấp niệm muốn bên Anton một đời, giống như năm xưa nàng từng thề độc. Chỉ là... với Lê Ân Tĩnh, Anton lại chẳng thích tý nào, thậm chí còn ác cảm vô cùng, dù cho Lê Ân Tĩnh chính xác là con ruột của lão, mang huyết mạch của Uy gia. Nếu Lê Ân Tĩnh là con Lâm Thế Càn, nàng làm sao có thể là Altar chuyển thế được? - Được rồi! Được rồi! Nhìn Lê Ân Tĩnh đang buồn rười rượi nhìn về phía đuôi thuyền, Lâm Hàn nhẹ nhàng ôm lấy nàng an ủi: - Mẹ cũng đang vì chấp niệm của mình phấn đấu! Chúng ta cũng nên chúc phúc cho mẹ mới đúng! Buồn bã cái gì? - Ừm! Lê Ân Tĩnh cũng vòng tay ôm chặt lấy eo hắn: - Chỉ mong mẹ được hạnh phúc! Vậy là tốt rồi! ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]