Chương trước
Chương sau
Nàng đi rồi!
Lâm Hàn thẫn thờ đứng chết trân nơi đó, nhất thời chính hắn cũng không hiểu mình có cảm tưởng gì.
Đầy một cõi lòng buồn bực và nghi hoặc, Lâm Hàn lững thững bước đi, tìm hai cô học trò cùng hai đứa nhóc ở nơi đã hẹn trước. Mọi chuyện đã kết thúc, cũng đến lúc trở về rồi!
Lâm Hàn cứ thế bước đi, trong đầu mường tượng lại lần đầu mình gặp Phượng Sương Nghi! Lúc đó nàng trong tư thái là một kẻ tầm cừu, đòi đánh đòi giết hắn vì hắn từng ăn cắp rễ Tam Bảo Thụ của nàng. Lúc ấy, hắn còn có chút khó hiểu, sao từ năm năm trước nàng không giết quách hắn đi, cơ hội rành rành như vậy cơ mà!
Hắn đã từng cho rằng năm năm trước nàng không làm vậy, là vì nàng kiêng kỵ học viện! Nhưng thực tế không phải. Với thủ đoạn của nàng, giết một người rồi rời đi, ai có thể làm gì nàng? Nàng đã dám công khai săn giết hắn như vậy, còn ngại gì giết hắn ngay từ năm năm trước?
Nhưng thực tế, hắn sai rồi, năm năm trước nàng không giết hắn, năm năm sau, nàng càng không có ý định giết hắn!
Nàng làm vậy, tất cả chỉ là vì gây sự chú ý!
Không phải gây sự chú ý cho “Phượng Sương Nghi”, mà là gây sự chú ý cho một cô gái khác, là “Lộ Bách Linh”, cô gái ngây thơ trong sáng trên tàu đã từng đối xử với hắn rất tốt!
Thậm chí còn công khai “tỏ tình” một lần, nhưng bị hắn uyển chuyển cự tuyệt!
Giống như lần này, Lộ Bách Linh cũng là Phượng Sương Nghi, Lâm Hàn không biết nàng đã dùng thủ đoạn gì qua mắt mình. Nhưng thiết nghĩ, Ninja có thể sử dụng tam thân thuật như một món ăn thường ngày, chẳng lẽ bao nhiêu sinh linh trên đại lục này không thể có chút thần thông kỳ hoặc qua mắt được hắn hay sao?
Càng đừng nói đến Phượng Tộc là tộc Thần Thú truyền thừa từ thời xa xưa cực đại, hơn nữa còn truyền thừa rất nguyên vẹn, không ai biết thực lực chân chính mà Phượng Tộc ẩn giấu mạnh thế nào.
Còn cuồng ngôn mà Lâm Hàn nhả ra nói muốn khiến Phượng Hoàng – Mẹ Phượng Sương Nghi thành tự lệnh tay trắng… chỉ là trò cười mà thôi! Nóng giận thì nói vậy, Lâm Hàn cũng không cho rằng mình làm được!
Còn vì sao Lâm Hàn biết được, là vì một đặc điểm rất lạ của Lộ Bách Linh, đó là lọn tóc dựng trên trán nàng, có thể biến đổi theo tâm trạng, lúc buồn thì quăn queo thiếu sức sống, lúc tức giận thì dựng thẳng và tua tủa ra như mọc gai, lúc vui thì dựng đứng chín mươi độ, lúc xấu hổ thì cuộn tròn… Vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy lọn tóc đó trên trán Phượng Sương Nghi, lại liên kết tất cả những manh mối này lại, nếu hắn không đoán ra, vậy thì có phần hơi khờ rồi!
Khi biết Lộ Bách Linh thất bại, Phượng Sương Nghi đã tìm tới nàng, muốn thu lại phân thân, vì vậy mới có câu chuyện mà Lâm Hàn nghe được, cái câu: “Ngươi không cần tồn tại nữa rồi”, đã khiến hắn hiểu lầm rằng Phượng Sương Nghi muốn hại Lộ Bách Linh.
Và một trận chiến đấu cứ như vậy diễn ra!
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó… Lâm Hàn lại cười khổ một tiếng.
Lộ Bách Linh vừa nhìn thấy hắn định đánh lén Phượng Sương Nghi, ngay lập tức nàng rút đao tự sát, không phải là vì không muốn làm ảnh hưởng đến hắn, mà là vì nàng sợ Lâm Hàn làm tổn thương bản tôn của mình. Nàng vừa chết, Lâm Hàn ngay lập tức phân tâm, không tiếp tục truy sát Phượng Sương Nghi.
Còn lúc đó Phượng Sương Nghi đột nhiên trọng thương bỏ chạy, cũng không phải vì Rasengan thi triển vội vàng của hắn mạnh đến đâu, mà là vì phân thân của nàng bị tổn hại, chính nàng cũng bị phản phệ!
Còn Lộ Bách Linh ngay sau đó biến mất dưới biển, không phải là được ai cứu, mà là chính nàng “tự biến mất”.
(Xem lại chương 156)
Mấy ngày sau lại có tin tức Lộ Bách Linh đã về nhà, hẳn là Lộ Bách Linh thật, một người mà hắn không quen biết!
Tất cả chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng Lâm Hàn, có đến chín phần đó là sự thật, bởi chính hệ thống cũng đã thôi diễn ra kết quả như vậy!
Ngoài ra…
Còn một lần nữa Phượng Sương Nghi từng xuất hiện bên người hắn, hơn nữa còn có vài cử chỉ thân mật khiến hắn suýt nữa không kìm chế được!
Một thân phận khác của nàng…
Lam Khổng Tước!
Cô nương trên thuyền hoa, đồng thời cũng là một nghệ nhân đúc gốm sứ bậc thầy, người mà hắn đã từng nhờ vả chế tác chiếc bình sứ “tình sử” để tặng cho Tuyết Thiên Lăng. Đồng thời, nàng cũng là người mà Lâm Băng từng được giao phó đến tìm, muốn nhờ giúp Lâm Băng khi con bé còn bị hàn khí quấn thân, không thể luyện võ.
Nghĩ lại, Phượng Sương Nghi đúng là tông sư dùng thuộc tính Băng trên đại lục này, để Lâm Băng đến tìm nàng, đúng là rất chính xác a!
Chỉ là, không biết người nhờ vả Phượng Sương Nghi là Tuyết Thiên Lăng, hay sư phụ nàng, Phong Sương tiên tử?
Chuyện sau đó, Lâm Hàn đột ngột giết ra, đột ngột tiết lộ thân phận hắn là “cha đứa trẻ”, hơn nữa còn có phương pháp tu luyện thích hợp nhất cho Lâm Băng. Phượng Sương Nghi lúc đó có chút rối loạn, có lẽ là vì biết Lâm Hàn đã có con gái, hơn nữa còn là con chung với Tuyết Thiên Lăng, dứt khoát chế tác chiếc bình rồi để lại, bản thân nhanh chóng rời đi, không hề dây dưa thêm!
(Khoảng chương 163)
Cho đến lần này…
Nàng dường như đã rút kinh nghiệm từ hai lần trước, tinh tế hơn rất nhiều, âm thầm trợ giúp hắn, tiếp cận hắn. Chỉ tiếc, nàng trước sau vẫn hấp tấp biểu lộ như hai lần trước. Nếu để qua một thời gian lâu hơn nữa, Lâm Hàn với bản tính nổi tiếng là “thương hoa tiếc ngọc”, ừm, nói thẳng là dại gái đi, có lẽ sẽ cắn răng, bất chấp “nguy hiểm tính mạng” mà gật đầu.
Giống như bây giờ chẳng hạn, Lâm Hàn trong lòng tràn ngập hối hận và thương tiếc, lúc này, chỉ cần Phượng Sương Nghi tới nói một câu, hắn sẽ chẳng có tiết tháo mà ôm lấy nàng…
Nhưng vấn đề quan trọng nhất!
Phượng Sương Nghi làm tất cả những chuyện này để làm gì? Vì sao phải làm như thế?
Đã làm đến mức này, Lâm Hàn chắc chắn cô nương kia có tình cảm với mình! Chỉ là… nàng vì sao lại phải thích hắn? Hắn có cái gì để nàng thích? Hình như đây còn là lần đầu tiên hắn và nàng thẳng thắn đối diện!
Lâm Hàn ấm ức vò vò đầu! Hắn tưởng mình đã vén lên tấm màn che sau tất cả mọi chuyện! Nhưng cuối cùng đằng sau đó lại là một tấm màn khác còn khó hiểu hơn, khiến hắn càng nghĩ càng đau đầu. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Nhưng mà… cảm giác được một đại mỹ nhân theo đuổi cũng… ầy, thôi. Nói nhảm thì miễn, nghĩ bậy cũng không được, Lê đại tỷ là một vị thần đoán ý, nghĩ lung tung bị đoán ra thì có hành để ăn!

Hôm đó, Lâm Hàn có vẻ tinh thần không tốt lắm, ngay cả Lan Hồng Tuệ đầy mặt bầm dập cũng chỉ hỏi han qua rồi thôi, bỏ lại cho Vũ Linh Hà an ủi! Nghĩ cũng tội, hôm nay nàng theo lời thầy Lâm đến phía Tây Bắc tĩnh quan kỳ biến, nào ngờ biến này cũng quá “kỳ” rồi, một chưởng đập tan nát đại địa, năm mươi dặm xung quanh không một người sống! May mà nàng bị một đám người chặn lại ở cách đó một trăm dặm, may mắn thoát được một kiếp, nhưng cũng bị dư ba làm tổn thương khắp cả cơ thể!
Lâm Hàn cứ như vậy trằn trọc không ngủ được, trong đầu tràn ngập mê man khó hiểu! Hắn định chờ thêm mấy ngày nữa, người của học viện đến tiếp nhận những việc này, chân tướng sự việc hắn đã điều tra rõ, âm mưu của cả Hạ gia và Bộ gia cũng bị phơi bày ra ánh sáng, khoảng một nửa số phụ nữ bị bắt đã được giải cứu, còn một nửa đã bị chuyển đi, không tìm lại được, Lâm Hàn cũng không có cách nào, xúc tu của học viện còn chưa vươn được tới lãnh thổ của hai thế lực kia!
Đúng như hắn đoán, những phụ nữ này sau khi trở về người thì đòi sống đòi chết, người thì tự hành hạ mình không ra hình dáng gì, người thì nội tâm biến đổi, tràn ngập dục vọng báo thù, giống như Hạ Cơ thật kia vậy!
Hạ Cơ thật, cũng là người thiết kế khung xương cho toàn bộ những âm mưu này, quá khứ của nàng đúng là giống như Phượng Sương Nghi đã kể, từng bị Long Nhiên Tường cưỡng bức, hơn nữa còn lưu lại hình ảnh muốn truyền ra ngoài! Người đứng sau tất cả những chuyện này không ngờ lại là Lưu Tuyền Cơ, chị em tốt của nàng, từ đó Hạ Cơ bắt đầu nảy sinh tâm lý trả thù đến biến thái.
Nàng biết, mình mình trả thù thì không được! Vì vậy mới muốn lợi dụng ngoại lực hoàn thành tâm nguyện. Mà ngoại lực bình thường chắc chắn sẽ không để tâm nàng, trừ phi cả hai có thể cùng đạt mục đích! Vì vậy nàng mới thiết kế âm mưu này, vừa đạt mục tiêu của thiếu chủ là quấy vũng nước đục giữa học viện và chiến quốc, vừa đạt mục tiêu của mình là trả thù Long Nhiên Tường!
Chỉ tiếc, Long Nhiên Tường đến cuối cùng vẫn cẩn thận ẩn núp, mặc dù thủ hạ chết mất hai phần ba, nhưng bản thân hắn vẫn sinh long hoạt hổ như bình thường!
Còn bản thân nàng, kế hoạch bị phá không nói, chính nàng cũng bị nhốt trong quan tài băng của Phượng Sương Nghi, vứt ngay bên cạnh chỗ của cha mẹ nàng, trước sau không thể nhúc nhích! Cha mẹ của Hạ Cơ cũng bị nhốt trong mật địa của Hạ gia, là vị trí tối mật không ai có thể tiếp cận trừ Hạ Thái Long, vì vậy chuyện này trước sau vẫn chưa từng lộ ra ánh sáng.
Cho đến hôm ấy, khi Hạ Thái Long tức giận muốn giết chết cha mẹ Hạ Cơ để tiết hận, nào ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, ngay lập tức hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, vì vậy mới có những chuyện sau đó.
Những chuyện này vứt ra sau đầu, Lâm Hàn chẳng còn tâm trí đâu mà lo nghĩ cho người khác nữa. Ngay bây giờ, hắn chỉ muốn trở về học viện Cửu Long, gặp lại Tuyết Thiên Lăng, gặp lại Lê Ân Tĩnh, hắn muốn hỏi cho ra nhẽ chuyện này, bởi có vẻ như hai nàng đều có một mối quan hệ nào đó với Phượng Sương Nghi.
Nhất là Lê Ân Tĩnh!
Hắn muốn biết, năm năm trước, khi hắn hôn mê bất tỉnh, đã xảy ra những chuyện gì?
Kẽo…
Đúng lúc này, cửa phòng Lâm Hàn bị người đẩy ra, tiếng bước chân nặng nề đầy bực dọc vang lên bên tai hắn. Ngay sau đó, một thân thể nhỏ nhắn chui tọt vào trong chăn, rúc vào ngực Lâm Hàn, ôm chặt không buông.
Lâm Hàn thoáng chốc dở khóc dở cười, bao nhiêu phiền muộn cũng ném ra sau đầu, cười hì hì hỏi:
- Sao vậy? Là tên khốn kiếp nào chọc giận Lâm Băng điện hạ nhà chúng ta?
- Cha!
Lâm Băng dụi dụi đầu lên ngực hắn, tức giận nói:
- Ca ca xấu! Từ chiều tới giờ chạy đông chạy tây nịnh hót Lục Tuệ Quyên kia, bỏ Băng nhi chơi một mình! Băng nhi không thèm chơi với ca ca nữa!
Ách…
Lâm Hàn sửng sốt, chết trân đó nửa ngày không tỉnh!
Cái gì? Lâm Phong chủ động nịnh hót một đứa con gái? Lục Tuệ Quyên kia, Lâm Hàn cũng coi như biết sơ, nhưng cũng chưa từng nói chuyện lần nào, nàng lớn lên cũng coi như một mỹ nữ, nếu không đám người kia cũng không bắt sống nàng. Nhưng mà… thằng nhóc con kia mới bao nhiêu tuổi a? Tính cả thời gian trong bụng mẹ thì mới bảy tuổi được không?
Mẹ kiếp, đây là thế đạo gì vậy? Có còn thiên lý không hả giời? Cô nương kia mặc dù chưa lớn hẳn, nhưng cũng phải mười lăm mười sáu tuổi rồi a!
Chậc chậc! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, con của tình thánh thì phải phong lưu thành tính a!
Cho dù mi có ra vẻ cao ngạo lạnh lùng cũng không ngoại lệ!
Lâm Hàn rất vô liêm sỉ tự khen mình một hồi!
Thoáng chốc, trong mắt hắn nổi lên ngọn lửa bát quái hừng hực, bao nhiêu tâm tình xấu quét sạch. Hắn cũng không có lo lắng thằng bé kia “lớn trước tuổi” thì có hậu quả gì. Ách… chính xác thì là tên này đầu gỗ đến mức không thèm để ý, nếu để Lê Ân Tĩnh biết được chuyện này, chắc chắn nàng sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên tẩn cho cha con Lâm Hàn một trận!
- Quá vô pháp vô thiên! Con thì tuổi nhỏ không lo học, cha thì già đầu mà không đứng đắn… Hai cha con cậu chết đi cho tôi!
Nửa tháng sau, khi đoàn người Lâm Hàn mang theo Lục Tuệ Quyên trở về, khi biết được chuyện tốt của Lâm Phong, Lê Ân Tĩnh ngay lập tức gầm lên một câu như vậy! Còn Tuyết Thiên Lăng… nàng chỉ một bên ngồi châm trà cho cha mẹ, mắt cũng không thèm liếc, thái độ thuần túy là giả bộ làm ngơ, thực ra là ủng hộ Lê Ân Tĩnh vô điều kiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.