- Ra đi!
Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Lâm Hàn một lần nữa lười biếng nhìn lên bầu trời đỏ thắm lúc hoàng hôn, giọng điệu bình thản nói vào hư không, người không biết còn tưởng hắn mắc bệnh thần kinh rồi.
Nhưng theo lời của hắn, một thân ảnh màu thiên thanh từ tốn đạp lên một vũng nước mà ra, cười hì hì nói:
- Vẫn không thể giấu được thầy!
Lâm Hàn bĩu môi:
- Nhóc con, còn định so bì đến bao giờ? Chăm chỉ luyện thêm mười năm nữa đi ha!
- Được được! Nhưng thầy cũng không thể bỏ mặc em tự tu luyện như vậy nha! Có một số thứ em không rõ lắm, muốn hỏi thầy một chút.
Vũ Linh Hà vẫn cười hì hì, tung tăng chạy tới bên hắn, tự nhiên ngồi xuống.
- Hỏi đi!
Lâm Hàn gật đầu đồng ý, trò hỏi thầy, thiên kinh địa nghĩa!
Vũ Linh Hà vẫn cười tủm tỉm, hơi có chút kích động nói:
- Hôm nay, em đã học được rất nhiều! Thì ra thủy độn còn có thể sử dụng như vậy! Nhưng… nhưng trước đây thầy có nói nhẫn thuật tiến thêm một bước nữa chính là hình thái biến hóa, tính chất biến hóa. Nắm giữ chúng là có thể dễ dàng thi triển độn thuật, những năm nay em vẫn cố gắng tìm hiểu nó, có được một vài thành tựu, có thể sử dụng các nhẫn thuật cao cấp, còn sáng tạo ra một vài nhẫn thuật mạnh mẽ, tự nhận là đã đến bình cảnh của nhẫn thuật. Nhưng tại sao… nhìn thấy nhẫn thuật của thầy, em dù cố gắng đến mấy cũng không thể phục chế?
Lâm Hàn trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578911/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.