- Kính chào tam ca! Lâm Chấn Xuyên xoay người chào hỏi, nhưng trong giọng nói chẳng có thứ gì gọi là cung kính. - Kính chào tam trưởng lão! Hai người kia cũng trăm miệng một lời nói. Mặc dù hai phe đang ở trạng thái đối địch, nhưng lễ không thể mất! Dù sao thân phận của người đến vẫn còn đó! Tam trưởng lão Lâm gia – Lâm Chấn Hải! Chỉ thấy lão mặc một thân thanh bào, râu tóc hoa râm, nhìn chừng tuổi quá năm mươi, nhưng sức lực tràn đầy, có chút phong thái lực lưỡng, đủ biết hồi trẻ hắn cũng là một tên thô cuồng không kém gì ai. So với vẻ lão giả hiền lành của Lâm Chấn Xuyên, Lâm Chấn Hải càng thêm võ biền một chút. Lâm Chấn Hải nhẹ gật đầu một cái, coi như chào hỏi, sau đó sắc mặt nghiêm nghị nói với Lâm Chấn Xuyên: - Lão tứ! Lâm Hàn là cháu nội của lão thất, vốn dĩ phải nhập từ đường, trở thành con cháu chính hệ của Lâm gia! Đâu phải ngươi nói không nhập từ đường là không nhập từ đường? Hừ một tiếng, Lâm Chấn Hải lại xoay người, cực kỳ hào khí nói với Lâm Hàn: - Lâm Hàn phải không? Chuyện nhập từ đường, ngươi không cần phải lo lắng! Có ta ở đây, không ai dám ngang ngược ngăn cản chuyện của ngươi! Ái chà! Lâm Hàn ngạc nhiên nhìn Lâm Chấn Hải một chút, lão già này… thú vị! Nhìn qua hắn thô cuồng, những tưởng là loại hấp tấp thiếu suy nghĩ, nhưng nếu suy xét kỹ, lão già này đây là đang dùng chiến thuật! Lão đã đến từ sớm, nhưng không hiện thân, mà lại lặng lẽ núp một bên để tứ trưởng lão dò xét Lâm Hàn, qua phản ứng của Lâm Hàn, hắn mới tiếp tục đưa ra đối sách kế tiếp! Lâm Hàn tỏ ra cường thế, ăn mềm không ăn cứng, lão ngay lập tức đã có đối sách, đó là “thi ân cầu hồi báo”. Đối với loại người như Lâm Hàn, chỉ có trước tốt với hắn, hắn mới có thể hữu hảo lại với ngươi! Lâm Chấn Hải dù thường xuyên ngông cuồng bá đạo, nhưng thực tế bao nhiêu năm trải sự đời, chiến đấu khắp thiên hạ, kinh nghiệm xử thế của hắn là cực kỳ sâu dày. So với hắn, Lâm Chấn Xuyên chỉ là loại mọt sách thích bế quan tiềm tu, không hiểu đối nhân xử thế mà thôi! Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn bằng mắt a! Lão già này không những có đối sách, mà còn có thể dễ dàng nhận ra phản ứng của Lâm Hàn là có ý nghĩa gì! Hắn đã nói “tiễn khách”, chẳng phải là đáp ứng sẽ không dây dưa với bất cứ bên nào sao? Không muốn dây dưa, nên mới tiễn khách! Tứ trưởng lão là người trong cuộc nên mới khó nhận ra, lão là kẻ đứng ngoài, chỉ cần thoáng phân tích là có thể hiểu được! Lâm Hàn cũng phe của tứ trưởng lão đã trở mặt hoàn toàn, tứ trưởng lão có thể chấp nhận hắn không tham dự tranh đấu, nhưng tam trưởng lão thì không! Vì vậy, hắn không thể không ra mặt! Mặc dù Lâm Hàn đã tám chín phần thấu hiểu Lâm Chấn Hải muốn làm gì, nhưng hắn vẫn không thể không sinh ra hứng thú với tam trưởng lão này. Dù mục đích hai bên đều giống nhau, nhưng cách làm việc… thực sự làm cách một trời một vực. - Thực ra… Tam trưởng lão à! Ta nghĩ ngài hiểu lầm một chút! Đám người này… muốn uy hiếp ta, còn kém lắm! Lâm Hàn cười thiện ý với Lâm Chấn Hải một cái, sau đó lại quay ra khinh thường nhìn đám người Lâm Chấn Xuyên: - Ngươi cho rằng ngươi nói không cho ta nhập từ đường là ta sẽ không nhập từ đường? Ngươi cho rằng mình là ai? - Hỗn trướng! Lâm Chấn Xuyên giận tím mặt! Bình thường hắn có thể nhẫn nhịn, trúng một quyền của Lâm Hàn cũng là tài nghệ không bằng người, không muốn nói cái gì! Nhưng sĩ khả sát bất khả nhục, cường giả như Lâm Chấn Xuyên lại càng coi trọng mặt mũi, dù cho có là cường giả Võ Thần cũng chưa chắc khinh thường hắn như vậy! Lâm Hàn có tài đức gì? Chỉ là một thằng oắt con chưa ráo máu đầu lại dám khinh nhục hắn? - Lão tứ! Ngươi nên chú ý hình tượng của mình một chút! Tùy ý ra oai với một tiểu bối còn ra cái gì? Lâm Chấn Hải cười lạnh châm ngòi vào thùng thuốc súng Lâm Chấn Xuyên. Lâm Hàn thâm ý liếc qua Lâm Chấn Hải, quả nhiên, Lâm Chấn Xuyên càng thêm giận dữ: - Ra oai với một tiểu bối? Ngươi xem có tên tiểu bối nào như hắn, dám khinh nhục trưởng bối không? Lâm Thế Tuyền gặp ta còn phải cúi chào một tiếng tứ lão gia, hắn lại dám ngông cuồng tự đại như vậy? Hôm nay ta phải thay mặt lão thất thanh lý môn hộ, tránh để thứ ngông cuồng này làm mất hết mặt mũi Lâm gia! Dứt lời, Lâm Chấn Xuyên nắm chặt thanh thiết kiếm trong tay, khí thế trở nên ngày càng sắc bén, toàn thân như một thanh lợi kiếm đã rời vỏ, sát khí cùng nộ khí điên cuồng trào ra, tập trung về phía Lâm Hàn. Lâm Chấn Hải cười nhạt một tiếng, khí thế cũng từng chút một dâng lên nghênh đón. Nhưng, một cánh tay đã cản hắn lại! Lâm Hàn mỉm cười tự tin tiến lên, rất có phong thái trời sụp cũng không sợ, thâm ý nói với Lâm Chấn Hải: - Tam trưởng lão! Chuyện ngày hôm nay Lâm Hàn nhớ kỹ, sau này có dịp sẽ báo đáp! Nhưng chuyện này là mâu thuẫn của riêng ta và Lâm Chấn Xuyên! Ngài nên để chính ta giải quyết đi thôi! Ý là, ân tình nhỏ của ngươi ta nhận, nhưng ân tình lớn hơn, vậy thì miễn đi! Dù sao ân tình đã khó nhận, ân tình mà có tính toán, lại càng không thể nhận! Thấy Lâm Hàn quyết ý như vậy, Lâm Chấn Hải cũng cười không nói gì, chủ động lùi lại, ngồi vào vị trí mà Lâm Hàn vừa rời khỏi, ngược lại bắt đầu tiếp chuyện Lâm Tuyệt. - Làm sao? Ngươi còn định khiêu chiến ta hay sao? Lâm Chấn Xuyên có thể nể mặt “tam ca”, nhưng với Lâm Hàn thì không! Mặc dù lão có biết sơ sơ về Lâm Hàn, nhưng bản thân lão cũng là cường giả, hơn nữa còn là cường giả trong cường giả, chỉ kém một bước là đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết kia! Lão cũng không cho rằng Lâm Hàn có thể lật lên sóng gió gì trước mặt mình. Còn những đồn đại về sức mạnh của Lâm Hàn, tất cả lão chỉ cho là miệng lưỡi thiên hạ! Kiếm đạo của lão xưa nay đều là một đường quyết tiến, không bị miệng lưỡi dao động đến bản tâm, có lý nào lại tin chuyện đồn thổi để sợ hãi một tiểu bối? Sợ hãi thì không! Nhưng đề phòng tuyệt nhiên phải có, Lâm Chấn Xuyên lạnh mặt, nắm chặt thiết kiếm trong tay, ngưng thần chăm chú nhìn Lâm Hàn, đề phòng hắn xuất chiêu bất cứ lúc nào. Đồng thời còn ra hiệu cho Lâm Thế Lượng và lão già kia lui về phía sau. Ha! Ha ha ha ha ha ha! Nhìn tư thế sẵn sàng nghênh địch của Lâm Chấn Xuyên, Lâm Hàn bất chợt cười lên ha hả! Tiếng cười vang vọng thương khung, tràn ngập sảng khoái và vui vẻ. Chíu! Tiếng cười im bặt, tròng mắt Lâm Chấn Xuyên co rút lại, toàn bộ tâm thần ngưng tụ, chăm chú bắt lấy từng chút dao động xung quanh! Phi Lôi Thần Thuật! Đây là một trong những nhẫn thuật trứ danh của Lâm Hàn, loại nhẫn thuật thời không trong truyền thuyết, có thể giúp hắn đạt đến tốc độ khiến mọi đối thủ kinh hồn táng đảm! Ngay cả một số ma pháp sư không gian đầy mạnh mẽ cũng phải thán phục ba phần, tự nhận có chỗ không bằng, đủ biết thuật này bá đạo đến mức nào! Keng! Keng keng! Những âm thanh kim loại chát chúa vang vọng không gian, người ngoài thậm chí chỉ nhìn thấy một bóng người màu xám đang gắng gượng chống trả công kích mãnh liệt từ tia chớp màu trắng kia. Chỉ có người trong nghề mới nhìn rõ, Lâm Hàn mặc dù nhanh, nhưng không thể làm gì được Lâm Chấn Xuyên. Từng chiêu công kích tưởng như cực nhanh của hắn, vậy mà lại bị Lâm Chấn Xuyên vững vàng đón đỡ từng chiêu một. - Phu quân! Đừng đấu kiếm với lão! Lão già này kiếm đạo thông thần, chàng tuyệt đối không phải đối thủ! Hiện tại có thể lợi dụng phi lôi thần trảm cân bằng, kéo dài nữa có thể để lão bắt được nhược điểm! Lâm Hàn ngừng tay, lui lại, trong đầu hiện lên âm thanh mà Tuyết Thiên Lăng truyền âm! Lâm Hàn gật đầu, kiếm pháp của hắn mặc dù tiến bộ nhiều, nhưng cũng chỉ là mới luyện, so với cao thủ cả đời ôm kiếm như Lâm Chấn Xuyên, hắn còn non lắm. Thường thì chỉ cần hắn vừa mới có tư thế, Lâm Chấn Xuyên đã có thể phán đoán ra vị trí và phương thức xuất chiêu của hắn! Cái này không chỉ là kinh nghiệm, mà còn là lĩnh ngộ với kiếm đạo khắc sâu trong xương tủy của Lâm Chấn Xuyên! Không cần giải thích nhiều, Lâm Hàn có thể hiểu đại khái là lão già này có cảm giác với kiếm pháp quá tốt! Không chỉ tinh thông, mà còn hiểu kiếm, hiểu đến mức thân thể tự làm ra phán đoán ứng phó với mỗi kiếm chiêu! Một người, có thể hiểu kiếm đến mức này, xưng là kiếm đạo thông thần cũng không quá đáng! Ít nhất, trên trình độ luyện kiếm, kể cả Tuyết Thiên Lăng cũng phải cam bái hạ phong với lão! Đương nhiên, như vậy cũng không phải nói Tuyết Thiên Lăng sẽ thua khi so kiếm với lão, tu vi của nàng còn đó, chênh lệch như trời với đất này, không phải chỉ bằng kiếm đạo là có thể san bằng. Dù sao sở học của Tuyết Thiên Lăng chủ yếu tập trung vào một thân thái âm chân khí chí âm chí hàn, cũng không phải hoàn toàn dựa vào kiếm đạo! - Tứ trưởng lão, kiếm pháp của ngài, quả nhiên tuyệt diệu! Lâm Hàn cam bái hạ phong! Lâm Hàn cười tà tán dương một câu, mặc dù lời nói có chút khâm phục, nhưng giọng điệu nghe thế nào cũng thấy giống như kẻ trên đang tán thưởng người dưới! Ngữ khí như vậy, khiến Lâm Chấn Xuyên càng thêm tức giận! Nhưng lão không dám khinh xuất lao lên! Tốc độ của Lâm Hàn lão đã chứng kiến! Thứ tốc độ như vậy… đúng là vượt qua mọi nhận thức mà lão biết! Không có bất cứ một cường giả cấp thánh nào có thể vượt qua được hắn! Ở đồng cấp, tốc độ của Lâm Hàn là vô địch thủ! Kiếm của Lâm Chấn Xuyên nhanh, nhưng lão không nhanh! Hiện giờ khinh suất lao lên, Lâm Hàn chỉ cần sử dụng thứ tốc độ kinh khủng vừa rồi đột kích, lão chắc chắn sẽ phải thua không thể nghi ngờ! - Tứ trưởng lão! Kiếm pháp của ngài rất tuyệt! Có thể chặn đứng mọi chiêu thức của ta, nhưng nếu ta không chỉ có một mình, không biết ngài sẽ làm thế nào? Lâm Hàn cười khẩy một cái, thần thái vẫn tự tin hừng hực như cũ, khiến tứ trưởng lão bất giác cảm thấy trong lòng bất an, không thể nào kiềm chế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]