Rời khỏi căn viện của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn vẫn có chút cảm giác không chân thực.
Mình… vậy mà lại bị thuyết phục?
Thở dài một hơi, Lâm Hàn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, đã quyết định rồi, vậy thì sẽ không hối hận, cũng không cần phải truy tra vì sao lại như thế. Tất cả, cứ để cho thời gian trả lời đi!
Chết tiệt! Mải nói lằng nhằng, vậy mà quên mất việc truyền dạy nhẫn thuật trong học viện rồi!
Nhưng không sao, hiện giờ nếu đã nhập từ đường của Lâm gia, một yêu cầu như vậy, chắc hẳn Lâm Chấn Sơn cũng sẽ không làm khó chứ?
Còn về việc Lâm Chấn Sơn hứa sẽ cho hắn buông tay mà làm, Lâm Hàn cũng không hoàn toàn cho đó là lời gì hữu hiệu. Nói cho chính xác, thì là Lâm Chấn Sơn sẽ không can thiệp vào việc hắn làm, có thể là sẽ giúp đỡ bao bọc hắn trong vài trường hợp, nhưng chỉ là khi hắn có đủ thực lực, nếu hắn không đủ thực lực, hoặc giá trị hắn mang lại ít hơn nhiều so với thiệt hại mà hắn gây ra, vậy thì…
Đương nhiên, chỉ cần Lâm gia có thể vì hắn mà chịu đựng một vài mối thiệt nhỏ, vậy coi như đã là ân tình thiên đại rồi! Cái thế giới này là như vậy, mua bán quá lỗ vốn, ai mà nguyện ý làm? Đừng nói là một đại tộc như Lâm gia, còn hàng trăm ngàn miệng người há ra chờ tài nguyên đến bồi dưỡng!
Lâm Hàn không thích nghĩ, không phải là hắn không biết nghĩ, ngược lại, hắn vẫn luôn làm việc rất có chừng mực, biết cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578890/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.