Hoàn cảnh ấm áp không kéo dài được bao lâu, Lâm Hàn bất đắc dĩ nhận ra, Tuyết Thiên Lăng thực sự không áp chế được nữa rồi.
Mồ hôi rịn đầy trán, sắc mặt đỏ bừng, biểu hiện cho việc tinh khí đã đạt đến cực hạn, nếu không đột phá ngay lập tức, rất có thể dẫn đến vỡ nát kinh mạch mà chết.
Lâm Hàn không nói một lời, nhanh chóng chạy lại bế bổng Tuyết Thiên Lăng lên, vô thanh vô tức biến mất khỏi căn phòng.
Tại một vị trí khác trong tiểu thế giới, một thanh ám khí đơn điệu có khuyên tròn cuối chuôi đột ngột cắm xuống mặt đất, ánh chớp lóe lên, Lâm Hàn ôm lấy Tuyết Thiên Lăng cứ như vậy hư không xuất hiện.
Trước mặt là một cung điện cực kỳ nguy nga, đậm chất cổ điển và quý phái. Riêng bậc thang đã rộng hơn nửa dặm, cao đến hai mươi mét. Cung điện nguy nga được chống lên bởi những lương trụ bằng hồng mộc, vốn là loại dị mộc cực kỳ cứng chắc và hiếm có sâu trong rừng rậm táng hồn. Ngói cũng đều là Lưu ly ngõa, đậm chất sang quý và khí khái, trên mái gác còn trạm trổ đầy những hình long ly quy phượng, sắp xếp cực kỳ đối xứng và có vận luận, huyền ảo trong đó Lâm Hàn nhất thời cũng không thể nhìn thấu.
Phía sau cung điện này là đình đài lầu các trùng điệp, khắp nơi là những tòa tháp cao thấp khác nhau, hoàn toàn đục khắc từ đá nguyên khối mà thành, hơn nữa còn là loại đá không hề tầm thường.
Trước đây Lâm Hàn cũng từng đến đây vài lần, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578881/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.