- Nhóc con, sao trước đây cha không biết con còn có sở thích lợi hại vậy nhỉ?
Lâm Hàn vừa tra hỏi, vừa nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ dữ tợn nhéo hai má Lâm Băng, vần qua vần lại khiến khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của nàng biến ra đủ loại hình dáng.
Phì…
Lê Ân Tĩnh đứng một bên đột nhiên phì cười, cổ quái liếc nhìn qua khuôn mặt lạnh băng không biểu tình của Tuyết Thiên Lăng, phút chốc lại rất tà ác tưởng tượng khuôn mặt nhỏ đang bị dày vò kia và khuôn mặt nàng hợp lại làm một.
- A, a o ăng I I à… (Cha, tha cho Băng nhi đi mà)
Băng nhi rất là đáng thương cầu xin, khuôn mặt nhỏ tràn ngập bất đắc dĩ, trong mắt thậm chí còn bắt đầu ầng ậng nước mắt.
Lâm Hàn cũng chỉ là làm ra vẻ, đối mặt với Băng nhi điện hạ, hắn đúng là không hạ được bất cứ tâm tư độc ác nào.
Nhưng kịch thì vẫn phải diễn một màn, Lâm Hàn mặc dù đã buông tay, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như sắt thép tra hỏi:
- Nói đi? Rốt cuộc tại sao vừa đến trường chưa được bao lâu đã gây sự nhiều như vậy? Từ từ nói! Vụ con cóc coi như không tính, nhưng lần sau có chơi xỏ lại chúng nó thì nhớ ra tay cẩn thận, đừng có phô trương như muốn cả thế giới biết mình lợi hại như vậy! Hơn nữa ra tay cũng nhè nhẹ thôi, thân thể con còn bé bằng cái kẹo mà học người ta chơi tàn nhẫn? Buồn cười!
Băng nhi rất là oan ức nhìn hắn, cắn cắn môi cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578868/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.