Không khí tĩnh lặng như tờ...
Một lời của Triệu Gia Hinh, coi như đã tuyên bố kết cục cho hầu hết mọi người, hy vọng vừa được nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt.
Aiz...
Một tiếng thở dài buồn bã, mang theo hơi lạnh thấu xương tràn vào trong phòng, khiến đám người còn đang suy tư chợt giật mình thanh tỉnh. Một bóng người yểu điệu mặc trường bào trắng từ tốn tiến ra từ phía sau, đứng bên cạnh Triệu Gia Hinh, giọng nói lạnh lẽo mang theo mấy phần chán chường nói:
- Lã Thiên Thanh! Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy chứ?
Giọng nói bình thản mà ai oán ấy như một cây búa tạ nện mạnh vào lòng Lâm Hàn, khiến nội tâm vốn đã lung lay của hắn chợt rung lên bần bật, hai mắt cũng tỏa ra ánh sáng của sự mừng rỡ. Giọng nói này, làm sao hắn có thể quên được?
Mặc dù giọng nàng đã trầm hơn, mang theo sự u buồn nặng nề chứ không phải ôn nhu ấm áp như ngày nào, nhưng hắn làm sao có thể nhận sai được? Chính là nàng, nàng là người mà hắn ngày đêm thương nhớ, trễ nải mất bảy năm mới có thể tìm thấy nàng, liệu nàng có còn nhớ ta không? Hay ta thực sự chỉ là một kẻ đi thoáng qua đời nàng...
- Sư tỷ, cuối cùng sư tỷ cũng chịu ra mặt! Ta đã nói rõ, Triệu sư muội không thể làm chủ chuyện này, lời sư muội nói cũng bỏ qua đi! Sư tỷ hãy đích thân tuyển chọn lại, tìm ra một người thích hợp trong những thanh niên tài tuấn đang đứng nơi này!
Trong lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578813/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.