Chương trước
Chương sau
Hai bàn tay một lớn một nhỏ chạm vào nhau, giống như có một mối liên hệ kỳ lạ dần dần đản sinh, khiến Lâm Hàn và cả cô bé đều cảm thấy thoải mái.
Thấy Lâm Hàn hữu hảo như vậy, hơn nữa cảm giác mà hắn tạo cho nàng cũng rất an toàn, đối với một cô bé như Lâm Băng, như vậy là đủ rồi, xưa nay hiếm có người nào đối xử tốt với nàng lắm!
- Thôi! Trời cũng tối rồi! Bé con đang ở đâu, ca,... ách, đại thúc đưa cháu về!
Lâm Hàn vừa định xưng ca ca, vậy mà lại bị con bé gan to hơn trời kia trừng mắt, khiến hắn chỉ đành bất đắc dĩ nuốt lại và sửa lời.
Cô bé báo ra địa chỉ, Lâm Hàn vốn định trực tiếp bế nàng đi, nhưng cô nàng này không cho a! Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đại thúc không được vô lễ... Một đống đạo lý tuôn ra khiến Lâm Hàn chỉ đành khóc ròng, hối hận vì mình lo việc không đâu, dây vào con bé phiền phức này.
Điều quan trọng nhất...
Lâm Hàn là dân mù đường a!
Mặc dù có năng lực của Byakugan, có thể nhìn xuyên thấu và trải tầm nhìn ra rất rộng, nhưng cái đường phố chết tiệt như thời cổ đại này cũng không có ghi biển tên phố như trên Trái Đất! Địa chỉ cũng đánh lung tung mù, thậm chí còn không có địa chỉ, nói ra chỉ là mơ hồ như cách mấy nhà, là nhà thứ mấy thứ mấy...
Mà chán nhất, đó chính là... con bé kia cũng là một kẻ mù đường chẳng kém hắn! Đến chỗ mình ở đi thế nào, ở hướng nào cũng không biết! Bảy chuyển tám rẽ, cuối cùng Lâm Hàn đành mặt dày đi vào một kỹ viện hỏi đường. Không còn cách nào a, bây giờ đã nửa đêm canh ba, cũng chỉ có khu đèn đỏ là còn có người hoạt động.
Ấy vậy mà, Lâm Hàn hỏi đường vì nó, vậy mà còn nhận được ánh mắt càng thêm đề phòng và khinh bỉ, giống như hắn hay ra vào cái nơi này lắm vậy! Trời đất ơi, ngươi còn để cho ta sống không?
Trải qua thời gian một giờ nữa, lúc này cũng là khoảng hơn hai giờ đêm, cuối cùng Lâm Hàn cũng đưa được cô bé con này về nơi ở. Nơi này ngược lại cũng không tồi, coi như một căn nhà có tường có ngói đàng hoàng, mặc dù chẳng phải là sang trọng gì, nhưng so với nhà ở của bình dân thì đã là chắc chắn và sạch sẽ lắm rồi.
Gõ gõ cửa hai ba lượt, không hề có ai trả lời, lúc này, cô bé mới bĩu môi giải thích:
- Đại thúc ngớ ngẩn! Đừng có gõ nữa! Trong nhà này chẳng có ai cả. Cháu cũng là tự tìm theo chỉ dẫn đến đây ở tạm mà thôi! Aiz... nếu còn dì Hoa thì tốt rồi, hức hức...
Nói đến cuối, cô bé đã hai mắt rưng rưng, giống như chuẩn bị khóc thành tiếng vậy.
Lâm Hàn thoáng chốc cuống cuồng an ủi, bộ dạng tiu nghỉu của nàng thực sự rất đáng thương, khiến hắn không thể nào nhẫn tâm mà đứng nhìn. Thấy Lâm Hàn quan tâm mình như vậy, cô bé cũng cảm thấy có chút cảm động. Nhưng dường như bản thân nàng cũng có chuyện muốn làm, vậy mà cuối cùng lại chủ động tiễn khách, khiến Lâm Hàn cũng không tiện nói gì, chỉ hẹn lúc rảnh rỗi sẽ quay lại chơi với nàng vài hôm.
Ra khỏi cửa, Lâm Hàn trực tiếp chạy đi kiếm một gian khách điếm ở lại. Trần đại sư kia ngược lại tốt, thoáng cái đã mất tăm mất tích như chưa từng xuất hiện, khiến hắn cũng chỉ đành tự lực cánh sinh. Ngược lại bây giờ hắn vẫn cầm thiệp truyền tống, một thiệp có thể dùng 2 lần, cả đi cả về nên không cần lo lắng chuyện di chuyển.
Đương nhiên, khách điếm này cũng là Lâm Hàn lẻn vào ở chùa, hắn cũng không tiện đánh thức chủ quán a, giờ này người ta còn đang say giấc nồng, hoặc là chăm chỉ cày cấy trên người cô nương nào đó đây.
Sắp xếp xong xuôi, Lâm Hàn bắt đầu ngồi xuống cảm ngộ họa kỹ mà Lam Khổng Tước truyền thụ.
Nói là kỹ năng kể ra cũng không đúng, chính xác thì phải nói là một pháp môn, mà cũng không phải, là một cảm ngộ mới đúng.
Lâm Hàn cũng chẳng biết hình dung thế nào nữa.
Vẽ rồng điểm mắt, Lâm Hàn hiểu cái từ ngữ này theo đúng nghĩa đen, đó chính là vẽ con mắt, vẽ ra được cái thần thái của nhân vật trong tranh, dùng cửa sổ tâm hồn để truyền tải nội tâm và cảm nhận của người vẽ, cũng chính là hắn.
Muốn làm được điều ấy, kỹ năng vẽ chỉ là một chuyện, chỉ cần ở mức thường thường là được, cái quan trọng ở đây chính là khả năng cảm nhận tâm tình.
Cảm nhận được tình cảm, ý nghĩ của nhân vật, tái hiện lại chính cảnh tượng đó, chân thực đến từng chi tiết, từng thần thái để một lần nữa nhớ lại tình cảm và cảm thụ của mình lúc đó, chỉ có như vậy mới có thể họa ra được nhãn thần tinh túy và chân xác nhất.
Đương nhiên, Lam Khổng Tước cũng không có giải thích cặn kẽ như vậy cho Lâm Hàn, nàng chỉ gợi ý rằng, hắn phải tưởng tượng lại cái cảnh tượng mà hắn đang vẽ, một lần nữa tái hiện lại để cảm thụ mà thôi.
Nếu giải thích cặn kẽ, Lâm Hàn dụng tâm có chủ đích thì làm sao có thể cảm nhận được tình cảm mơ hồ của bức tranh? Đây chính là sự huyền ảo và khó nắm bắt của “đạo”, tất cả đều chỉ nằm trong “tâm”, phải dùng tâm để cảm nhận, chứ không phải dùng lý trí để phân tích!
Chỉ là, Lam Khổng Tước không biết rằng, Lâm Hàn có một thứ còn lợi hại hơn vậy nhiều!
Không gian thôi diễn!
Tâm niệm chìm vào trong hệ thống, tiến vào không gian thôi diễn! Lâm Hàn chủ động kết nối tâm thần mình với hệ thống, để hệ thống tự do khai thác dữ liệu và ký ức ẩn sâu trong đầu hắn, tiến hành tái hiện tình huống!
Dần dần mở mắt ra, Lâm Hàn giống như một lần nữa được trở về bảy năm trước, khi mà lần đầu tiên hắn bước đến cái thế giới này. Bỡ ngỡ và cô độc, một cuộc sống dường như chẳng có mục tiêu, du thủ du thực, tất cả là vì lúc ấy hắn vẫn chưa thể tu luyện bất cứ thứ gì.
Lúc ấy, Lâm Hàn cũng từng tuyệt vọng, cũng từng chán nản, cũng từng nghĩ phó mặc cho đời, triệt để sống cái kiếp chờ chết, hết ăn rồi nằm. Nhưng không, ít ra hiện tại còn có Tuyết tiên tử cao sang quý phái bên cạnh hắn. Dù biết mình chẳng là cái gì trong mắt nàng, nhưng ít nhất hắn vẫn muốn tỏ ra mình không phải là tên cắc ké mạt hạng, hắn... vẫn luôn muốn tạo một ấn tượng tốt về mình cho Tuyết Thiên Lăng.
Là vì sợ nàng ngứa mắt giết hắn? Hay là vì sâu trong nội tâm còn non trẻ vẫn có cái tâm thái thích thể hiện với mỹ nhân? Hoặc là... ngay từ lúc ấy hắn đã thích nàng rồi?
Lâm Hàn không biết! Hắn chỉ biết, đến cuối cùng, mình không còn thích Tuyết Thiên Lăng nữa, mà thực sự yêu nàng! Càng ở lâu bên nàng, hắn càng chìm sâu vào con đường không có lối thoát.
Trước đó thích nàng vì nàng xinh đẹp, nàng cao quý, nàng mang khí chất phiêu miểu như tiên khiến người ta chỉ biết ngẩng đầu mà ngưỡng mộ. Sau này, khi tiên tử hạ phàm, nàng trở thành một hiền thê đích thực, luôn luôn lo nghĩ cho hắn, quan tâm hắn, chiều chuộng hắn, từng hành động, từng cử chỉ, từng ánh mắt của nàng, giống như khắc sâu vào tâm khảm Lâm Hàn, cho đến bây giờ, khi ánh mắt ấy lại một lần nữa được tái hiện, Lâm Hàn lại càng trở nên chìm đắm không dứt ra được.
Nhưng lúc ấy Lâm Hàn đâu có biết, trong nội tâm Tuyết Thiên Lăng cũng giằng xé và mâu thuẫn vô cùng. Bản ý ban đầu của nàng chỉ là lợi dụng hắn, coi hắn là một người qua đường, cho dù có duyên hợp tịch, nhưng cũng chỉ là như thế. Nàng có thể dùng mấy tháng này mặc cho hắn giày vò, vậy là coi như trả đủ nhân quả, không còn thiếu nợ gì hắn nữa.
Những tưởng sau khi chiếm được nàng, Lâm Hàn sẽ giống như trong tưởng tượng, lộ rõ bản chất cầm thú của mình, giày vò nàng, coi nàng thành đồ chơi, coi nàng thành chỗ phát tiết, đùa nghịch chán lại mang ra chửi mắng, thậm chí dè bỉu nàng trở thành một cái bình hoa vô dụng, để thỏa mãn tâm thái tích tụ khi bao ngày qua nàng đã khinh thường hắn.
Thậm chí nàng còn từng mong chuyện đó xảy ra, vậy thì hắn có chết cũng không còn gì hối tiếc.
Nhưng tại sao? Hắn vẫn đối tốt với ta như vậy? Chỉ cần ta hơi cau mày là hắn sẽ ngừng lại, hỏi ta chỗ nào không thích. Hắn đi săn về, người đầm đìa máu nhưng vẫn cười, vậy mà ta chỉ chảy một giọt máu khi khắc ngọc cho hắn, hắn cũng tỏ ra đau lòng gần chết. Trên người ta có mùi hôi, hắn không khó chịu, mà lại quan tâm ta chịu nóng nên mới như thế, gấp gấp đi hái thảo dược về để ta tắm rửa.
Hắn nói: tu vi của ta không còn, vậy hắn sẽ dùng bản lĩnh của mình để bù đắp cho những gì mất đi khi không còn tu vi...
Có lẽ là do lúc đó tu vi đã bị tự mình phong ấn, nội tâm băng thanh ngọc khiết của Tuyết Thiên Lăng cũng trở nên mềm yếu, vậy mà trong khoảnh khắc lại động lòng, con tim của nàng dần dần bị tan chảy lúc nào không hay.
Vào thời điểm ấy, ánh mắt nàng nhìn Lâm Hàn là phức tạp nhất: Có ôn nhu, có hối hận, có bối rối, thoáng chốc lại trở nên sắt đá, lạnh lẽo, rồi dần dần lại trở nên thảng thốt, ủ rũ và buồn bực.
Ánh mắt ấy...
Lâm Hàn cũng đã hiểu rồi.
Bút lông dần dần hạ xuống, một nét mực đen bóng như ngọc chạm lên trên nền giấy trắng. Chỉ một cái chấm nhẹ nhàng như vậy, tiến hành trong vô thức, vậy mà lại mang theo sức truyền thần lạ kỳ. Ánh mắt của thiếu nữ trong tranh cũng trở nên tràn ngập cảm xúc, phức tạp, mà tràn ngập tình ý.
Không gian dần dần thu lại, Lâm Hàn cũng thở phào một hơi, vuốt vuốt mồ hôi trên trán. Chỉ một chút như vậy thôi mà hắn đã cảm thấy trướng đầu trướng óc rồi. Quả nhiên, cái thứ “cảm ngộ” này không phải là đơn giản, nếu không nhờ có không gian thôi diễn, có lẽ tình cảm của hắn dù sâu, nhưng có cảm nhận cả đời cũng không vẽ ra được. Bởi lực “cảm ngộ” của Lâm Hàn thực ra rất nhỏ bé.
Hả?
Lâm Hàn hiện tại vẫn ở trong hệ thống, hắn ngạc nhiên nhận ra, ở ô vật phẩm vậy mà đang nhấp nháy cái gì đó, hình như là có thông báo.
Ngạc nhiên mở ra, Lâm Hàn thấy được bên trong chỉ có một vật phẩm duy nhất, bởi vì chỉ có vật phẩm có nguồn gốc từ hệ thống mới có thể lưu trữ nơi đây.
Là gói quà đặc biệt để sửa Bug bí ẩn mà năm năm trước hệ thống đã trao cho mình!
Bây giờ, gói quà ấy đang phát sáng, đồng nghĩa với việc nó đã được kích hoạt, Lâm Hàn có thể mở ra bất cứ lúc nào. Và quan trọng hơn, điều đó đồng nghĩa với việc Bug đã xuất hiện!
Là lúc nào?
Trong đầu đã nổi lên suy đoán, Lâm Hàn không chút do dự mở ra.
Kết quả...
Lâm Hàn trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, hắn cảm thấy huyết dịch của mình đang sôi trào, thần kinh cũng căng ra, vô cùng kích động.
Chú thích Bug hệ thống:
Khi hệ thống được kích hoạt lần đầu, vì bản thân ký chủ đã mất đi thuộc tính Phong và Hàn, các huyết thống liên quan cũng bị hệ thống lọc bỏ ra ngoài! Đúng thời khắc này, ký chủ lại đột ngột thụ thai, thai nhi truyền thừa thuộc tính thủy của ký chủ và thuộc tính phong của nữ thể, đủ điều kiện kích hoạt huyết kế của tộc Minatsuki, gây ra Bug không đáng có của hệ thống!
Phần quà: Truyền thừa Băng Độn hoàn chỉnh đã qua chỉnh sửa của hệ thống, một thanh Kunai mang độc dược xóa bỏ huyết kế! Ký chủ có thể lựa chọn truyền thừa lại cho Bug, coi như huyết kế này là do ký chủ được ban thưởng, hoặc loại bỏ huyết kế của Bug, coi như chưa từng có lỗi xảy ra. Cả hai cách đều có thể loại bỏ hiệu quả xấu với hệ thống!
Cái gì?
Đột ngột thụ thai? Thai nhi truyền thừa huyết kế của tộc Minatsuki?
Vậy chẳng phải là con của ta sao?
Vậy ra... không phải là sinh một đứa, mà là sinh đôi! Một đứa thừa kế khả năng của thân thể Vạn Chúc, khuếch đại tư chất của Tuyết Thiên Lăng lên nhiều lần, một đứa lại nhận truyền thừa huyết kế giới hạn được cải tạo từ hệ thống, thừa kế Băng Độn?
Thật là quái dị!
Hai đứa con, mang theo hai truyền thừa huyết mạch khác nhau, nhưng đều là con của mình! Thật lạ lùng! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Đáng lẽ phải đậu hai thai trong một lần hợp tịch mới đúng, vậy mà hai lần cách nhau không dưới một ngày vẫn có thể mỗi lần đậu một thai?
Là do thương pháp của mình quá sắc bén, hay là thân thể Tuyết Thiên Lăng lúc đó có điều lạ thường đây? Nghĩ lại cũng đúng, bản thân Tuyết Thiên Lăng là một Võ Thánh, dù lúc đó phong ấn tu vi, nhưng có thể so sánh với người thường được sao?
Nhưng mà...
Phần quà kích hoạt, nghĩa là ta đã gặp được Bug...
Là con bé đó...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.