Lâm Hàn lẩn trong đoàn người, xuống thuyền, tiến hành xếp hàng điểm danh, một mặt lại âm thầm quan sát tỉnh hình xung quanh bến cảng, và cả thành Hải Phong này. Ấn tượng đầu tiên mà Lâm Hàn cảm nhận được, đó là một chữ “Cổ”. Cổ kính, cổ đại, cổ lão,... Cả tòa thành tràn ngập một khí tức truyền thống và xa xưa, tường thành bằng thép cao đến sáu bảy mét, bên trên được khắc chạm tỉ mỉ những hoa văn thần thú dữ tợn, cùng với một vài họa tiết giống như cảnh tượng mênh mông sóng cả của biển khơi. Dưới cổng thành, hai hàng binh lính nghiêm ngặt chấn giữ, trang phục không khác sĩ tốt tuần thành trong phim cổ trang là mấy, trên tay mỗi người đều cầm một ngọn giáo, sắc mặt nghiêm túc quan sát kỹ đám người đang vào thành, đề phòng trường hợp có kẻ cố ý làm loạn. Ngay bên cạnh bọn họ, một cặp tượng đá sừng sững uy nghiêm đứng như thần trấn cổng. Bức tượng bên trái có hình dạng một con tiên điểu, nhìn qua rất giống loài hải âu. Thực tế, đây chính là hình tượng tộc thần thú Hải Âu, một trong hai đại tộc ẩn cư đại dương, tộc thần thú được người dân miền biển tôn kính và sùng bái nhất. Bức tượng hải âu chỉ bất động, nhưng đôi mắt lại như có thần thái rõ ràng, khí thế như hồng ập tới khiến nhiều kẻ mang lòng bất chính bất giác cảm thấy chột dạ như bị nhìn thấu. Đôi mắt kia tràn ngập trí tuệ, giống như có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, nhìn xuyên phá mọi âm mưu quỷ kế của đám người bất chính. Theo truyền thuyết, hải âu là loài chim thân thiện nhất, cũng hay giúp đỡ và dẫn đường cho ngư dân lạc lối, được coi là cọng cỏ cứu mạng, thần bảo hộ của người dân biển. Nhưng không mấy ai biết, chính sự sùng bái và tôn kính của họ lại là động lực khiến cho tộc hải âu trở nên mạnh mẽ và khí thế như bây giờ. Bức tượng bên phải là một loài sinh vật khác cực kỳ dữ tợn. Nó có thân hình như cá heo, nhưng lại có hai vây mọc phía dưới, tổng cộng là bốn vây, cái đuôi cũng không chẽ ra như đuôi cá, mà thuôn dài như đuôi rắn. Cái đầu lại dài nhọn, tràn ngập những cái răng sắc nhọn, có dáng dấp của đầu cá sấu. Một đôi mắt hung tợn như có như không nhìn vào đám người phía dưới, thậm chí còn có thể lờ mờ cảm nhận được sát khí tỏa ra, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Theo truyền thuyết, hai pho tượng này không ít lần đã giúp thành Hải Phong phát hiện được nguy cơ, bóp chết từ trứng nước. Bởi chỉ những kẻ trong lòng có quỷ mới bị khí thế của hai pho tượng này hù dọa mà thôi! Đương nhiên, khí thế này cũng chỉ có thể móc ra một số con chuột nhỏ, còn chuột lớn... còn cần từ chuột nhỏ tìm dần dần. Ánh mắt nhìn xa hơn, Lâm Hàn soi mói nhìn vào dân phong trong thành, trong lòng cũng có chút tò mò, không biết, Võ Đạo Môn sùng võ như vậy, nhưng đồng thời cũng sùng đạo gia và nho gia, không biết sẽ có cảnh tượng thế nào đây? Quả nhiên... Không làm cho Lâm Hàn thất vọng, cảnh tượng trong thành quả nhiên rất sầm uất, nhưng lại mang theo khí tức phong kiến rất nồng. Khắp nơi đều là những hiệp khách tay cầm trường kiếm, phong lưu tiêu sái thám hiểm “giang hồ”. Cũng có những người mang bộ dạng thư sinh, tay cầm quạt xếp như Lâm Hàn, rung đùi đắc ý ngâm thơ tác đối. Cũng có những người thân mặc đạo bào, khí tức phiêu miểu, khác nào tiên nhân giáng trần, khiến người ta không nhịn nổi mà liếc mắt tán thưởng: quả nhiên là thần tiên giáng trần. Nhưng dù có mang bộ dạng thế nào đi nữa, hầu như tất cả đều có đặc điểm chung: thân mang tu vi mạnh mẽ. Đương nhiên, những người này trong mắt Lâm Hàn cũng không đáng để hắn lo ngại, nhưng nên nhớ những người này cũng đều chỉ là người “bình thường” ở Võ Đạo Môn mà thôi, đi đâu cũng có thể bắt gặp. Nếu ai ai cũng vậy, chẳng nhẽ trong trăm người không có người kiệt xuất sao? Ngàn người không có thiên tài trác việt sao? Vậy cả Võ Đạo Môn hàng chục tỷ người như vậy, còn thiếu được tuyệt thế thiên tài ngàn vạn năm có một hay sao? Dân phong ai nấy sùng võ, học võ đã được phổ cập tới mức không kém hơn biết chữ, là một môn học mà trẻ em từ sáu tuổi đã phải bắt đầu học tập. Dân phong ai ai cũng có tư tưởng phải luyện võ để trở thành cường giả, có thể được Võ Đạo Môn nhìn trúng, được trở thành đệ tử hạch tâm. Một đứa trẻ con cũng có tu vi Võ sĩ cấp bảy cấp tám, một lão chủ quán nhìn tầm tầm thường thường cũng có thể là Võ Tông, thậm chí Võ Tôn, dân phong như vậy, thực lực như vậy, thế lực còn có thể tầm thường được sao? Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn lại lắc lắc đầu cười một tiếng. Võ Đạo Môn như vậy, chẳng nhẽ học viện Cửu Long lại khác sao? Ngay cả một ngôi thành Băng Nguyên khá tầm thường cũng tràn ngập cường giả, một kẻ không thể tu luyện như Lâm Hàn trước đây đã bị người ta coi như phế vật xa lánh. Môi trường như vậy đúng là rất đặc sắc với kẻ mạnh, nhưng đồng thời cũng thật đáng bi ai cho kẻ yếu. Cũng phải mà thôi, khôn sống mống chết, kẻ yếu cũng chỉ phù hợp với thế lực yếu, còn thiên hạ rộng lớn này... vẫn luôn luôn là thuộc về kẻ mạnh. Đang mải mê quan sát, Lâm Hàn nhíu mày trở về hiện thực. Phía trước có vẻ phá lệ náo nhiệt, môi trường âm thanh bị ô nhiễm nặng nề bởi những tiếng chửi bới đầy thô tục, môi trường không khí cũng chẳng khá hơn gì, tràn ngập tanh hôi và ô uế. Trước cổng thành, đám công tử ca trên đội tàu của Lâm Hàn đang chửi ầm lên, cực kỳ bất mãn. Bọn họ mang thân phận “cao quý”, theo lời mời dự tuyển tới đây, vậy mà lại bị đối xử như thế này. Làm một trang hảo hán, làm sao có thể nhẫn? Trên cổng thành, một thanh niên mặc võ bào màu đen, mái tóc dài cột đuôi ngựa đơn giản phía sau, tay cầm trường kiếm sáng loáng, tràn ngập vẻ anh tư của hiệp khách đang đứng khinh khỉnh nhìn đám người bên dưới. Cao giọng nói: - Các ngươi nhiều người như vậy. Ai biết bên trong có nội gian muốn trà trộn làm loạn hay không? Thân là người của thành Hải Phong, đệ tử Võ Đạo Môn, ta cũng có trách nhiệm một phần a! Các vị công tử cũng đừng làm khó ta nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra đi thôi! Ha ha ha... Kiểm tra? Nhìn thấy một người đi đầu tiên, Lâm Hàn trong lòng thấy phát bực, đây đâu phải kiểm tra gì? Thuần túy là đánh cướp! Tên công tử ca kia bây giờ khóc không ra nước mắt, vật phẩm đáng giá trên người có mười thì cũng bị mất đi ba bốn. Mà trong số còn lại thì có đến một nửa là quà dâng lên cho Võ Đạo Môn,.. à nhầm, hiến cho Thiên Tuyết Tiên tử a! Số còn lại làm sao cho ta đủ ăn chơi... à nhầm, kinh phí trở về đây? Cũng may, Lâm Hàn trước đó đã có cảnh giác, hắc hắc, trên người ka cũng chẳng có cái gì đáng giá, có cho các ngươi tìm cũng không tìm ra! - Khốn nạn! Ngươi đây mà là kiểm tra cái gì? Thuần túy là đánh cướp! Một trong số đám công tử ca không nhịn được lên tiếng, kéo theo là quần chúng phẫn nộ sục sôi, liên tục lên tiếng trách móc. - Nếu không chịu kiểm tra, vậy thì chịu khó đi cổng nhỏ bên phải, hoặc cổng súc vật bên trái. Còn không chịu nữa thì quay lại đi, nơi đây không hoan nghênh những kẻ giấu đầu hở đuôi che che giấu giấu mang ý đồ bất chính! Tên thanh niên trên cổng thành lạnh lùng nói, nhìn ra cũng có vài phần khí thế, nhưng ai mà chẳng hiểu được bộ mặt thật vô liêm sỉ của hắn. Cổng nhỏ bên phải? Mẹ kiếp, đây là đường đi hay pháp trường? Khắp nơi đều là bàn chông, đinh tán, mảnh đao mảnh kiếm. Nhìn độ sắc bén thì ít nhất cũng là Huyền binh, có khi còn là Địa Binh! Nhiều công tử ca đến từ địa phương nhỏ thậm chí cả đời còn chưa thấy được Huyền Binh, vừa nhìn đã thấy khiếp đảm chứ nói gì đến đi qua! Còn cổng súc vật bên trái? Mẹ kiếp, vừa nghe đã thấy đầy mùi sỉ nhục, hơn nữa cái cổng chui kia còn bị bọn khốn nạn rải đầy phân và nước tiểu súc vật, đó là đãi ngộ dành cho người sao? Đám bọn họ từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, kẻ thấp kém nhất cũng là ác bá một phương, đương nhiên, đều là địa phương nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng cũng là địa đầu xà a! Đến đây bị hạ thấp sỉ nhục như vậy, làm sao chịu nổi? Trong chốc lát, nhiều kẻ đã tức giận xoay người rời đi! Một số kẻ vì sợ, một số kẻ vì có bí mật che giấu, một số kẻ vì là còn biết mình biết người, biết mình trước đây chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết giang hồ hiểm ác... Một số kẻ tự cho mình là tài giỏi, không chút do dự sang cổng bên phải, giẫm lên chông gai mà tiến, vậy mà đúng là có một số kẻ qua được, còn một số kẻ mới chạm vào đã rụt lại lui về. Những kẻ như vậy thì đều bị khinh thường, còn kẻ vượt qua, đều bị tên thanh niên trên cổng thành nhìn với ánh mắt lạnh lùng. Lâm Hàn thu tất cả vào mắt, thầm cười khẩy một tiếng, quả nhiên là cao tay! Vừa có thể kiểm tra tài nguyên của kẻ khác, thuận tiện đánh chiếm. Vừa có thể kiểm tra thực lực của một số kẻ cao ngạo tự phụ, vừa loại bỏ được rất nhiều tên phế vật vô dụng, tiến vào chỉ làm ô uế thành Hải Phong. Những kẻ muốn che giấu thực lực, lựa chọn bị kiểm tra sao? Khó lắm, bởi người có thực lực mạnh không bao giờ đi tay không, bao giờ cũng là một bảo khố di động, kiểm tra vật phẩm của bọn họ, đưa vào tầm ngắm còn khó sao? Còn những kẻ lựa chọn chui qua hầm súc vật? Xin lỗi, kể cả có qua được thành Hải Phong, ngươi cũng đã bị loại bỏ tư cách rồi! Một tên súc vật, còn muốn ăn thịt Tiên Tử? Không có đâu! Lâm Hàn cười nhạt nhìn tất cả, hắn sẽ không ngu đến mức thể hiện bản thân, chạy ra đi bàn chông, cũng không nhục nhã tới mức chui qua cổng súc vật! Thủ đoạn của hắn thừa sức đi qua trước mặt bọn người kia mà bọn chúng cũng không thể nhận ra hắn có gì bất thường. Trương Tinh Hải, thành Trạch Thủy! Đã bắt đầu điểm danh đến người của thành Trạch Thủy, từng người từng người tiến lên, cuối cùng cũng đến tên từng ngăn chặn Lâm Hàn lên tàu trước đây, hóa ra tên hắn là Trương Tinh Hải. Nghĩ đến tên này trước đây kiêu kiêu ngạo ngạo chửi mắng Đoàn Tiến Hàn, ngăn cản không cho mình lên tàu, nhìn thì oai phong biết mấy, bây giờ không phải cũng cúp đuôi làm người sao? Hóa ra cũng chỉ là tên công tử bột, mềm nắn rắn buông mà thôi! Đoàn Tiến Hàn - Thành Trạch Thủy! Cuối cùng cũng đến lượt hắn. Lâm Hàn tiêu sái bước ra, tay phất phơ quạt, nhìn qua cũng có mấy phần tiêu sái bất cần đời. Đương nhiên, biểu hiện như hắn cũng không phải là ít, cuối cùng đều bị hành cho cụp đuôi lại. Không ngờ đến lúc này rồi vẫn còn một tên ngu ngốc như vậy! Lâm Hàn tiến lên, thoải mái dang hai tay, vẻ mặt tưng tửng ra hiệu cho hai tên thủ vệ phía trước. Khiến bọn chúng bất giác sầm mặt lại, trong lòng chửi thầm, nghĩ muốn cho hắn một bài học nhớ đời. Ách... Nhưng mà tra xét xong, bọn chúng đúng là buồn bực hết chỗ nói. Trên người tên này vậy mà chỉ có vài thứ vật phẩm, một cái nhẫn trữ vật rất đẹp có tỉ mỉ khắc một trăm mười một bông hoa tuyết, một miếng ngọc bội lạnh lẽo có khắc chữ Hàn, một cái quát xếp, và một quyển trục rách nát chẳng biết ghi cái gì mà ngoằn nghoèo như giun. Bên trong nhẫn trữ vật cũng chỉ có một ít linh thạch trung thượng phẩm, ngoài ra còn vô số thực phẩm sống còn chưa qua chế biến, đúng là chẳng mấy giá trị. Đang định lên tiếng đánh cướp, Lâm Hàn đã đột nhiên tranh nói trước: - Nhẫn và ngọc bội này là lễ vật của Thiên Tuyết tiên tử, các ngươi chắc hẳn không cho đó là vật khả nghi đấy chứ? Ách! Mẹ kiếp! Có hai món đồ đắt giá nhất thì lại là lễ vật của tiên tử? Nghĩ cũng đúng, ai chẳng biết đồ án riêng của Thiên Tuyết tiên tử là hình hoa tuyết, hệ chân khi cũng là hệ Hàn, xem ra là lễ vật cho nàng không giả. Đồ này nói là hiến cho tiên tử, thực tế là cống phẩm của Võ Đạo Môn, mấy con cá nhỏ như bọn ta sao dám đánh cướp a? Truyền đến tai cấp trên chẳng phải là đòi mạng sao? Bất đắc dĩ, bọn hắn chỉ đành hung tợn thu lấy cây quạt trên tay Lâm Hàn, coi như bõ tức, sau đó thả cho hắn đi vào. Không biết rằng, bọn chúng đã bỏ qua thứ giá trị nhất trên người hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]