- Khốn nạn! Ngươi giết hắn rồi sao? Ngươi có biết làm như thế sẽ gây cho ta bao nhiêu phiền phức không hả? Hả?
Vừa ra khỏi đấu trường, Lâm Hàn đã bị Lâm Chấn Sơn chặn đầu, liên tiếp là những cú đấm, đá, chà đạp, giày vò. Lâm Hàn đáng thương, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác tiêu sái của người chiến thắng đã bị lão già này vùi dập tệ hại như vậy.
Chà đạp chán chê, Lâm Chấn Sơn tạm thời buông tha Lâm Hàn, nhưng vẫn tức khí thở hồng hộc nói:
- Khốn kiếp! Mặc dù Linkle kia giấu mình từ nhỏ, đến hiện tại mới bộc lộ tài năng. Nhưng chỉ như thế thôi đã đủ cho tộc tinh linh coi trọng và đưa hắn vào tầng lớp cao nhất! Khốn nạn, mặc dù chuyện này cũng không quá ảnh hưởng tới quan hệ của học viện và rừng rậm Táng Hồn, nhưng cá nhân Lâm gia chúng ta sẽ phải chịu áp lực từ tộc tinh linh, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng đến thế nào không hả?
Lâm Hàn ngồi dậy, thảnh thơi phủi phủi quần áo, bĩu môi nói:
- Cần gì thì lão cứ nói thẳng, không cần phải rào trước đón sau kiểu đó! Một nhiệm vụ cấp Thiên, được chứ?
Lão già Lâm Chấn Sơn vừa nghe thấy vậy đã quay ngoắt 180 độ, khuôn mặt vui vẻ vuốt vuốt râu, đôi mắt tán thưởng nhìn Lâm Hàn như muốn nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.
Lâm Hàn hứ một tiếng, rất là khinh bỉ lão già mất nết thích diễn trò này, dứt khoát xoay người rời đi.
Trong đấu trường.
Long Hạo Nguyệt lúc này càng thêm ngưng trọng nhìn chằm chằm đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thuat-tra-tron-di-gioi/578739/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.