Bốn ngày sau. Lâm Hàn, Gary, và cả Lê Ân Tĩnh lại trải qua bốn ngày yên bình, không có chặn đường, không có giặc cướp, không có xương khô. Chiếc xe gió vẫn chạy băng băng trên con đường đã định trước, hướng về phía Đông – Đông Bắc, địa phận của công hội ma pháp. Chỉ là, Lâm Hàn cũng không được thoải mái cho lắm, đêm nào cũng có mỹ nữ tìm tới hắn… Ách, đừng hiểu lầm, Lê Ân Tĩnh chỉ tới lôi hắn ra làm bao cát cho nàng thử chiêu mà thôi, đã vậy còn cực kỳ đường hoàng nói rằng đó là vì tốt cho hắn,… Qua mấy ngày thử chiêu, Lâm Hàn cũng đã có hiểu biết nhất định về phương thức chiến đấu của Lê Ân Tĩnh. Đồng thời, hắn cũng không ngừng rèn giũa bản thân, để vận dụng kiếm pháp và nhẫn thuật càng thêm thuần thục. Thêm nữa, Lâm Hàn còn không ngừng cải tạo nội tạng qua từng lần chiến đấu với Lê Ân Tĩnh. Cũng vì tự dẫn lực đả thương nội tạng kiểu đó nên lần nào chiến đấu Lâm Hàn cũng thua. Đấu với cao thủ khác với đánh bọn xương khô cùi bắp, chỉ cần tính toán sai lệch một ly, dư lực dẫn vào nội tạng đã khác biệt hoàn toàn, mức độ tổn thương cũng theo đó mà sai lệch. Cũng vì chưa thuần thục cho lắm, Lâm Hàn rơi vào tình trạng “toàn tính sai”, vì vậy nên lực chiến đấu của hắn bị hao tổn quá nhiều, dẫn đến bại cục. Cũng vì toàn đánh thua như vậy, Lâm Hàn rất là uất ức bị “bé gái” đặt cho biệt hiệu “yếu sinh lý”. Mặc dù chính bản thân Lê Ân Tĩnh cũng không biết cái từ này nó còn hàm nghĩa rất là khác biệt. Mỗi lần nghe nàng gọi như vậy, Lâm Hàn chỉ biết nghiến răng uất ức, chửi thầm trong lòng mà thôi. Hết cách rồi, đánh không lại người ta, biết làm sao được? Mịa, cứ chờ đó, mai kia có cơ hội sẽ cho mi biết sinh lý của ka khỏe thế nào! Móa, huyết thống Senju mà yếu sinh lý? Nói ra không sợ bị cười cho thối mũi hả? Lại nói về phương thức chiến đấu của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn chỉ biết dùng một chữ “phục” để hình dung. Cô nàng này chiến đấu quá toàn diện, thậm chí còn toàn diện hơn cả Lâm Hàn hắn. Đặc biệt là thứ vũ khí quỷ dị kia, cách nàng sử dụng nó khiến Lâm Hàn không biết nói gì cho phải. Đánh gần sao? Nàng có thể sử dụng nó như một thanh trường đao hai lưỡi, không những có thể chém bằng lưỡi trên, lưỡi dưới, mà còn có thể biến đổi thành hình đối xứng tâm, giống như cánh quạt vậy, nàng có thể xoay tròn nó để phòng thủ, thậm chí tấn công cũng cực kỳ hiệu quả. Mặc dù thế, có vẻ như đao pháp của Lê Ân Tĩnh không được quen thuộc cho lắm, đọ đao pháp với Lâm Hàn, nàng luôn nằm ở thế hạ phong, nhưng qua mỗi lần chiến đấu, đao pháp lại tiến bộ hơn đôi chút, khiến Lâm Hàn cũng phải ngả mũ thán phục. Nhưng đó chỉ là thủ đoạn khi chiến đấu một chọi một, nếu là quần chiến, hai thanh đao có thể tách ra, sử dụng một sợi dây kỳ dị không biết xuất hiện từ đâu để điều khiển, còn hai thanh đao có thể bay lượn trong không trung theo sự điều khiển của Lê Ân Tĩnh, nhằm tiêu diệt kẻ địch trên diện rộng. Thậm chí, trong một lần chiến đấu, Lâm Hàn còn suýt nữa trúng chiêu khi phi đao đột ngột tập kích từ phía sau trong lúc hắn chuẩn bị ra đòn trí mạng. Nói về công kích tầm xa, vậy thì càng bá đạo hơn, Lê Ân Tĩnh có thể sử dụng vũ khí kia như một cánh cung, không cần dây, không cần tên, hoàn toàn bắn ra năng lượng, cụ thể là một loại năng lượng ngưng tụ từ hỏa nguyên tố, mà mới đây Lâm Hàn mới biết, đó là “đấu khí” đã thất truyền. Dùng cung để tập kích mục tiêu cụ thể, còn thứ đáng sợ nhất mà Lê Ân Tĩnh sở hữu, đó phải là ma pháp hệ hỏa. Ngọn lửa nóng rực, cuồn cuộn như biển, thậm chí Lâm Hàn còn từng bị ngọn lửa này bao vây không còn đường lui. May ma hắn tranh trí dùng Thuật Tâm Trung Trảm Thủ, chui xuống đất chuồn lẹ, nếu không lần đó râu tóc quần áo của hắn đã bị thiêu sạch, mất hết mặt mũi rồi. Đặc biệt nhất, Lâm Hàn từng thấy Lê Ân Tĩnh sử dụng ngọn lửa màu xanh lục! Lâm Hàn từng thỉnh giáo Áo đỏ, lửa cũng có độ mạnh của nó. Ngoại trừ các loại dị hỏa, thần hỏa,… không nói đến. Thì lửa do ma pháp sư khống chế được chỉ có ba mức. Lửa đỏ, cũng là loại lửa bình thường nhất, dễ thao khống nhắt, uy lực cao nhất của lửa đỏ có thể làm tổn thương tới võ tông, cùng lắm là võ tôn cấp hai. Lửa lam, ngọn lửa tinh khiết hơn, nhưng cũng khó thao khống hơn, uy lực cao nhất có thể làm tổn thương đến võ đế! Còn lửa màu lục, đó là loại lửa cao cấp nhất, uy lực khổng lồ, đến võ thần cũng phải dè chừng, thần khí cũng có thể tinh luyện. Thậm chí, một ngọn lửa màu lục thuần khiết nhất có thể làm khu vực một ngàn dặm biến thành hoang mạc khô cằn. Đương nhiên, ngọn lửa của Lê Ân Tĩnh vẫn chưa thuần khiết đến mức đó, nó mới chỉ tồn tại ở mức màu lục nhạt, tức là mới bắt đầu khống chế được mà thôi, hơn nữa cũng không thể thao túng theo ý muốn. Dù thế, Lâm Hàn cũng cảm thấy đủ đáng sợ rồi. Cô nàng này… tu vi có lẽ không chỉ dừng lại ở Võ Đế đơn giản như vậy. Hơn nữa, thứ mà Lâm Hàn tò mò về Lê Ân Tĩnh còn có thứ mà nàng gọi là “đấu khí”. Thường thì trong các tiểu thuyết huyền ảo, ma pháp phải đi cùng với đấu khí, cùng tồn tại trên một mảnh đất, thậm chí còn có bộ truyện chỉ tôn sùng đấu khí, ví như Đấu Phá Thương Khung chẳng hạn. Nhưng trên đại lục này lại chỉ có ma pháp sư và võ giả, còn đấu giả hoàn toàn mất tích, thậm chí, Lâm Hàn còn từng nghĩ rằng trên đại lục này vốn không có thứ gọi là đấu khí cơ. Thắc mắc điều này với Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn bị nàng ném cho một cái lườm khinh bỉ, sau đó là một bài diễn thuyết thao thao bất tuyệt về lịch sử của đấu khí, ma pháp sư, võ giả, và cả đại lục này. Truyền thuyết kể rằng, khi xưa vốn không có đại lục Ma Võ, mà chỉ có hai khối đại lục nhỏ, nhỏ tới mức diện tích của cả hai chỉ bằng một phần mười đại lục bây giờ mà thôi. Trên đại lục phía Tây, Ma Pháp cùng Đấu khí song hành, còn ở đại lục phía Đông, đó là thiên hạ của luyện khí sĩ và võ giả! Ma Pháp Sư dùng tinh thần lực để thao khống nguyên tố trong trời đất, biến thành vũ khí công kích đối phương. Trong cơ thể mỗi người thì lại có một hoặc vài thuộc tính khác nhau, vì vậy năng lực cảm nhận với các loại nguyên tố cũng khác nhau, hình thành ma pháp sư các hệ. Về căn bản, tinh thần lực là không có thuộc tính! Cá biệt, có những ma pháp sư vốn không có thuộc tính trong người, không thể thao khống nguyên tố trời đất. Nhưng họ lại chính là những kẻ đáng sợ nhất! Những người như vậy, kẻ thì vượt lên chính bản thân, không những cảm nhận được nguyên tố, mà còn là cảm nhận được tất cả nguyên tố! Kẻ khác thì hoàn toàn bỏ qua nguyên tố, trực tiếp sử dụng tinh thần lực mạnh mẽ để công kích đối thủ, những người như thế được gọi là Tinh Thần Sư, Ảo Thuật Sư, hoặc đơn giản nhất, họ là Ma Pháp Sư hệ Tinh Thần! Nghe đến đoạn này, Lâm Hàn có chút đăm chiêu suy nghĩ đến mình. Trước đây, hắn vì không cảm nhận được nguyên tố, tinh thần lực không tăng trưởng được, nhưng tại sao, những người kia cũng vậy mà tinh thần lực lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế? Nếu làm được như vậy, chẳng phải những kẻ có thân thể Vạn Chúc như hắn đều có thể tu luyện hay sao? Tinh thần lực mạnh mẽ, lúc đó làm Ảo Thuật Sư cũng được, mà lĩnh ngộ ma pháp tất cả thuộc tính cũng được, dù sao trong thân thể những người như mình cũng có đủ loại thuộc tính mà! Nhưng… hình như phương pháp tu luyện tinh thần lực không cần thuộc tính đã bị thất truyền rồi, hoặc là nó ở trong tay thế lực thần bí nào khác, khó mà cầu được! Lại nói về Đấu sĩ, những người sử dụng đấu khí. Họ cũng là những người cảm nhận nguyên tố trời đất, nhưng họ lại có thể dẫn nguyên tố đó vào cơ thể, tích trữ để sử dụng, hình thành một thứ năng lượng gọi là “đấu khí”. Đấu khí không có tính công kích diện rộng như ma pháp, nhưng biểu hiện thuộc tính cũng cực kỳ rõ ràng, ví dụ như người trúng đấu khí hệ băng, có thể trực tiếp hóa thành tượng băng, nhưng cơ thể bên trong tạm thời vẫn chưa bị xâm hại gì nhiều. Nhưng qua thời gian, cái lạnh sẽ ngấm qua cơ bắp, da thịt, rồi đóng băng tới nội tạng, kinh mạch, đưa người đó vào chỗ chết. Có thể nói, đấu khí tàn phá thân thể từ bên ngoài vào trong, đấu khí càng mạnh mẽ, tốc độ xâm hại thân thể càng nhanh chóng, xu thế càng mạnh mẽ. Lại cộng thêm công kích vật lý cực cường, có thể nói đấu sĩ lúc đó cũng là một phương bá chủ. Trái với đấu khí, thủ đoạn võ giả lại tàn phá từ bên trong, ví dụ cùng hệ Băng, “khí” của luyện khí sĩ sẽ thấm từ kinh mạch, lan tới nội tạng, cơ bắp, rồi mới biểu hiện ra ngoài. Vì vậy, người bị trúng chân khí hệ băng sẽ không bị biến thành tượng băng, mà sẽ có hiện tượng tái da tái thịt, băng sương kết lại trên tóc, quần áo, cuối cùng thân thể cứng ngắc, cứ vậy mà chết! Phương thức tu luyện võ giả cũng có phần khác, họ không hấp thu nguyên tố trời đất, mà lại hấp thu một loại năng lượng gọi là “linh khí”! Linh khí không có thuộc tính, nhưng khi võ giả phóng xuất chân khí, nó sẽ kết hợp với thuộc tính trong thân thể võ giả, hình thành thuộc tính cho chân khí. Cũng vì chân khí không có thuộc tính nên nó có thể dùng để chữa thương, bởi chân khí có thể dung hợp với bất cứ cá thể nào. Lý thuyết là như thế, nhưng khi được phóng ra, chân khí sẽ tự động liên kết với thuộc tính của võ giả, vì vậy nó vẫn mang thuộc tính. Để phóng ra được chân khí tinh thuần, ôn hòa, không thuộc tính, võ giả cần có nội công hùng hậu là đầu tiên, tiếp đó là khả năng khống chế chân khí cực kỳ tinh diệu, nếu không đủ hai điều kiện trên, chân khí của võ giả vẫn chỉ là thứ để giết người mà thôi! Còn tồn tại cổ đại cuối cùng, đó chính là luyện khí sĩ, nghề nghiệp mà đến hiện tại, gần như đã thất truyền. Luyện khí sĩ có cái gì đó rất giống ma pháp sư, họ không truy cầu sự mạnh mẽ từ thân thể, mà coi trọng cái gọi là “đạo tâm”. Họ quanh năm thanh tu, cảm ngộ quy luật của đất trời. Đạo pháp là thuận theo ý trời, đúng với quy luật. Chiến đấu với luyện khí sĩ, ngươi luôn luôn sẽ gặp phải đủ loại vướng mắc, đủ loại hạn chế đến từ chính thiên địa, bởi đơn giản, luyện khí sĩ có phương pháp để đưa ngươi vào chỗ “nghịch thiên”. Nói một ví dụ đơn giản nhất để dễ hình dung, giả dụ như một võ giả đang vận công, vậy thì linh khí xung quanh hắn sẽ bị vặn xoắn, tụ lại một điểm. Điều này là trái với quy luật tự nhiên, khi mà linh khí phải phân bố đều, dòng linh khí phải trôi từ nơi nhiều linh khí về nơi ít linh khí, chứ không phải tràn từ nơi ít linh khí là không gian, về cái thân thể tích tụ vô số linh khí của võ giả. Nếu đã là trái với quy luật, vậy thì với cảm ngộ của mình, luyện khí sĩ có thể làm cho “quy luật” được đảm bảo. Linh khí sẽ tràn từ cái nơi “nhiều”, là thân thể của võ giả, về cái nơi “ít”, là thiên địa, từ đó vô thanh vô tức tiêu diệt kẻ địch trong mơ hồ. Lợi dụng quy luật tự nhiên, đưa kẻ địch vào chỗ chết! Đó chính là khả năng đặc biệt nhất của luyện khí sĩ! Nói để dễ hình dung là thế, trên thực tế, “cảm ngộ” của một luyện khí sĩ còn phức tạp hơn nhiều. Hơn nữa, mỗi một luyện khí sĩ lại có một cảm ngộ hoàn toàn khác biệt, đôi khi, cảm ngộ còn mơ hồ đến mức chính người đã ngộ ra nó còn không biết tại sao lại như thế! Nếu như ví một ma pháp sư như một bác sĩ Tây y, có thể nhìn thấy bản chất của rất nhiều thứ, hiểu thấu triệt, logic, vận dụng có quy luật. Thì luyện khí sĩ lại là một lão Đông y, những lý luận trong đầu họ luôn tràn đầy mơ hồ, giống như được tùy tiện bịa ra để giải thích cho cái mà họ không biết vậy. Nhưng mà cái thứ mơ hồ đó lại hầu như đều chính xác, mặc dù người ta không biết tại sao nó lại là như vậy! Có thể nói, luyện khí sĩ chính là một chức nghiệp “ảo diệu” nhất, mơ hồ nhất, đồng thời cũng là khó hiểu, khó luyện nhất trong các loại chức nghiệp từng tồn tại trong lịch sử đại lục này. Và có lẽ, đó cũng là lý do mà chức nghiệp này đã bị thất truyền, không còn tồn tại đến ngày nay. Chỉ là… tại sao ngay cả Đấu khí cũng thất truyền đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]