Chương trước
Chương sau
Làm thế nào bây giờ?
Trong lòng Lâm Hàn và cả Áo đỏ đang không ngừng tự hỏi. Tình thế trước mắt thực sự làm bọn họ thấy khó xử.
Nhưng có lẽ, Áo đỏ đã có quyết định của mình!
Ba năm mà thôi, hắn đợi được!
Nhưng Lâm Hàn thì khác!
Trong đầu hắn đang xoay quanh một ý kiến khá mạo hiểm, nhưng tỷ lệ thành công cũng khá cao. Chỉ là…
Không chỉ là gì hết! Gan không to thì sớm chết đói! Lâm Hàn đã thấm nhuần đạo lý này từ lâu rồi. Hắn quyết định… mạo hiểm!
- Ngươi định làm gì? – Áo đỏ nhàn nhạt hỏi.
- Mạo hiểm! Ta có cách, nhưng ta sợ con chim kia sẽ trở về. Nhưng có sợ thì ta vẫn sẽ làm. Ta có một nguyên tắc, kẻ từ bỏ mục tiêu, đều là rác rưởi!
Lâm Hàn hùng hổ tuyên bố, coi như cho mình một liều thuốc an thần.
Không nói thêm một lời, Lâm Hàn lặng lẽ nhảy xuống miệng núi.
Dễ dàng xuyên qua tấm trần tàng hình kia, Lâm Hàn đáp ngay xuống phía trước Tam Bảo Thụ.
Áo đỏ cũng không ngăn cản hắn, chỉ từ từ leo xuống, đứng bên Lâm Hàn, lặng im không nói gì.
- Biết năng lực của ta chứ?
Ngước nhìn Tam Bảo Thụ, Lâm Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Là thứ ngươi gọi là độn thuật đó hả? Thổ Độn? Thủy Độn? Mộc Độn? Hiệu quả thực sự rất giống ma pháp, nhưng lại không quá giống! Hơn nữa, trên đời này vốn không có Ma pháp sư hệ Mộc!
- Đúng! Bởi vì hệ Mộc khá đặc biệt, nó có sinh mệnh! Có lẽ vì thế mà trên đời này không có ma pháp sư hệ Mộc! Còn võ giả hệ Mộc… ta nghĩ chắc cũng không nhiều, hơn nữa, Võ giả cũng không có năng lực thay đổi môi trường xung quanh rõ rệt như ma pháp sư, nên không dễ gặp, đúng không?
Hơi ngừng lại một chút, Lâm Hàn hỏi một câu khiến Áo đỏ cũng cảm thấy tò mò:
- Biết tại sao ta có thể khống chế cây cối phát triển và hoạt động theo ý mình không?
Áo đỏ trầm ngâm một chút, nhìn Lâm Hàn bắt đầu từ từ kết ấn, hắn cũng đưa ra phán đoán:
- Ta biết, có một bộ tộc có thể khống chế cây rừng. Đó là tộc Tinh Linh của rừng rậm Táng Hồn! Đặc điểm chung của bọn họ là sinh mệnh mạnh mẽ, hơn nữa còn là do họ đều được sinh ra từ Cổ Thụ Sinh Mệnh, vì vậy nên khả năng của họ là độc nhất vô nhị. Đương nhiên, ngươi là ngoại lệ!
- Ngươi đoán đúng! Nhưng không có thưởng! – Lâm Hàn cũng hơi ngạc nhiên, đến bây giờ hắn mới biết, còn có một bộ tộc Tinh Linh tồn tại, hơn nữa còn lạ bộ tộc duy nhất có khả năng khống chế cây cối như hắn.
- Bộ tộc Tinh Linh thế nào ta không biết, nhưng ta có thể dùng thủy và thổ tạo ra cây cối ở dạng chưa hoàn thiện, sau đó, ta sẽ truyền sinh cơ vào cây cối, khiến nó có được sức sống dồi dào, tự cân bằng vật chất bên trong thân gỗ để hoàn thiện bản thân. Cuối cùng, bản thân ta sẽ thêm thắt chỗ này một chút, chỗ kia một chút, để cây gỗ hoàn thiện hơn, hình thành Mộc Độn của mình.
- Cây của ta có thể tự cân bằng vật chất. Vậy Tam Bảo Thụ chắc hẳn cũng có thể tự cân bằng Âm Dương để hoàn thiện! Mộc Độn – Sinh Cơ Vạn Tái!
Kết ấn hoàn thiện, Lâm Hàn trầm giọng quát lên một tiếng. Chakra mang theo sinh cơ nồng đậm phát tán ra. Sinh cơ nồng đậm tới mức, Chakra từ màu xanh lam truyền thống đã bị biến đổi, mang theo một chút ánh lục nhàn nhạt.
Chiêu Mộc Độn này đã được Lâm Hàn phát hiện và hoàn thiện từ lần thử nghiệm Thụ Giới Hàng Đản thất bại lần trước. Hắn có thể dùng chiêu này khiến thực vật nhanh sinh trưởng, giống như tiêm thuốc kích thích vậy. Trải qua thử nghiệm nhiều lần, Lâm Hàn hiện tại đã có thể dùng hao phí ít nhất để đạt được hiệu quả lớn nhất, cũng chính là Sinh Cơ Vạn Tái!
Chiêu này không những có thể kích thích thực vật phát triển, mà còn có thể kích thích thân thể động vật, bao gồm cả người. Lâm Hàn coi đây là một loại nhẫn thuật chữa bệnh thô sơ nhất. Đương nhiên, khi người bị thương thì sinh cơ trôi đi cũng rất nhanh, chưa chắc tốc độ truyền vào của Lâm Hàn đã theo kịp, vì vậy, nó cũng chỉ có thể phụ trợ, hoặc trì hoãn vết thương xấu đi mà thôi, hơn nữa, tiêu hao sinh mệnh lực khi cứu người cũng là rất lớn, Lâm Hàn cũng không dám tùy tiện lôi ra dùng.
Tam Bảo Thụ điên cuồng hấp thu sinh cơ do Lâm Hàn tản ra, lá cây màu xanh điên cuồng mọc ra, cây cũng dần trở nên cao lớn hơn. Chẳng mấy chốc, lá cây màu lam đã hoàn toàn cân bằng số lượng với lá cây màu đỏ.
Sau đó…
Cả hai loại lá cây điên cuồng rơi rụng, chỉ trong chốc lát đã rụng sạch khỏi cành cây, chỉ để lại ba quả trái cây to cỡ nắm tay treo lủng lẳng bên trên, cực kỳ bắt mắt.
Thành công rồi!
Tam Bảo Thụ đã hoàn toàn trưởng thành, trái cây đã được cân bằng Âm Dương, có thể lấy xuống được rồi!
Lâm Hàn nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên trước mặt, một đoạn cây to cỡ cánh tay đột ngột mọc lên dưới chân hắn, vươn dài lên đỉnh Tam Bảo Thụ.
Nhưng ngay khi đoạn cây này sắp chạm vào trái cây, đột nhiên Lâm Hàn cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Hắn không dám tiếp tục thao khống, hoảng hốt né người sang một bên, né khỏi một đòn hiểm.
Một tia hàn khí xẹt qua vị trí mà Lâm Hàn vừa đứng, va thẳng vào đoạn cây mà hắn tạo ra. Đoạn cây này chỉ thoáng chốc đã bị đóng thành cọc băng, ầm ầm tan vỡ.
Hoảng sợ xoay người lại, tròng mắt Lâm Hàn chợt co rút lại nhìn sinh vật trước mắt.
Là Băng Phượng!
Không cần hình dung nhiều, chỉ là một con phượng có lông màu da trời pha trắng mà thôi. Thân hình nó cao đến ba bốn mét, sải cánh rộng bảy mét đang tức giận đập đập tạo ra từng cơn gió mạnh thổi bay mái tóc của Lâm Hàn.
Còn Áo đỏ, lúc này hắn còn chật vật hơn. Áo bào màu đỏ hiện tại đã phủ một lớp sương lạnh, thân hình hắn cũng đang run lên cầm cập. Thậm chí cả cây pháp trượng cũng bị hóa đá, gãy thành mấy mảnh rơi trên mặt đất.
- Chết tiệt! Ngươi bị điên sao? Tại sao không né tránh?
Lâm Hàn hơi bực bội lẩm bẩm bên tai Áo đỏ. Vừa nãy rõ ràng hắn đã có thể né tránh, nhưng hắn lại đứng lại chặn đón chiêu công kích bất ngờ của Băng Phượng, khiến hắn rơi vào tình trạng như bây giờ.
- Đồ ngu! Lúc đó bị đánh bất ngờ, ta phản ứng làm sao kịp? Khốn kiếp, không ngờ Băng Phượng mạnh mẽ như vậy, chỉ một hơi thở đã làm ta ra nông nỗi này! Là ta quá coi thường nó rồi!
Áo đỏ cũng không thua kém phản bác.
- Nhanh, chạy đi lấy trái cây! Ta ở lại ngăn cản nó! Chúng ta chỉ có năm giây! Qua năm giây mà ngươi vẫn chưa lấy được trái cây thì chỉ có chạy mà thôi!
Áo đỏ quyết đoán phân phó, không cho Lâm Hàn thời gian ý kiến, hắn đã nhanh chóng nhắm mắt niệm chú, ý đồ ngăn cản Băng Phượng.
Lâm Hàn cắn răng, nhìn Băng Phượng đang trào phúng nhìn mình, hắn cũng cảm thấy có lửa giận hừng hực trong lòng.
Con chim khốn kiếp! Rõ ràng nó đã về được một lúc, nhưng lại giảo hoạt núp một bên, để Lâm Hàn thi triển thủ đoạn giúp Tam Bảo Thụ trưởng thành sớm, sau đó mới nhảy ra tranh đoạt. Nó có lòng tự tin tuyệt đối có thể lấy được trái cây. Trong mắt nó, cả Lâm Hàn lẫn Áo đỏ vốn chỉ là hai con kiến mà thôi.
Lâm Hàn không nhìn Băng Phượng nữa, gấp rút chạy về phía trái cây, quyết tâm lấy cho bằng được.
Một thanh kunai bắn ra như điện chớp, cắm phập vào vị trí chỉ cách trái cây chừng nửa mét. Lâm Hàn âm thầm kết ấn, trong đầu tưởng tượng đến vị trí của kunai.
Phi Lôi Thần Thuật!
Nhưng…
Lâm Hàn nhíu mày, hắn vẫn đang ở vị trí cũ!
Ngước nhìn lên, thuật thức trên thanh kunai mới vừa lóe lên một chút, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản, khiến thuật thức lại ảm đạm không ánh sáng.
Lâm Hàn cắn răng, chạy như bay trên đôi chân mình, đạp lên thân cây để tiến lên trên cao, ý đồ tiếp cận trái cây.
Phía bên kia, Áo đỏ đã lấy ra một bó quyển trục, phải đến bốn năm cái. Hắn vừa niệm chú, vừa xé tan phong ấn trên quyển trục, hỏa nguyên tố bị chèn ép trong miệng núi lửa mãnh liệt tụ tập, ý đồ đối kháng với Băng Phượng một lần.
Hỡi ngọn lửa thần thánh mà bất diệt, hãy nghe theo tiếng gọi của Hỏa Thần! Hỏa Thần Hạ Phàm!
Hư ảnh một cái đầu người cao đến sáu mét huyễn hóa ra từ đám lửa, hoàn toàn đè ép băng phượng, trong tích tắc đã hoàn toàn nuốt chửng nó.
Lâm Hàn ở các đó khá xa, nhưng cũng cảm thấy sau lưng bỏng rát. Liếc mắt nhìn qua, trong lòng hắn cũng cảm thấy giật mình. Tưởng tượng, nếu ngọn lửa này là để tấn công mình… hắn không chắc mình có sống quá được một giây hay không?
Lâm Hàn chợt khựng lại.
Nghiến răng nghiến lợi, Lâm Hàn tiếc nuối nhìn trái cây trên đầu mình, phóng người trở lại.
Vù!
Phập phập phập.
- Nguy hiểm thật! – Lâm Hàn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hoảng sợ nhìn về phía Băng Phượng!
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nếu không có hắn quay lại kịp, kéo Áo đỏ sang một bên, có lẽ Áo đỏ không những sẽ bị đông thành tượng băng, mà còn bị vũ tiễn bằng băng của Băng Phượng bắn thành cái sàng rồi!
- Đã lấy được trái cây chưa?
Áo đỏ cực kỳ trấn tĩnh hỏi!
Lâm Hàn thở dài một hơi, tiếc nuối nói:
- Hết cơ hội rồi! Hiện tại chúng ta có chạy được hay không cũng còn là vấn đề đây!
Liếc nhìn Áo đỏ, chắc hẳn trong lòng hắn cũng khó chịu vô cùng. Trải qua bao khó khăn khổ sở, đến được đây rồi lại nhận được cái kết thế này, trên đời chắc cũng không có mấy ai chịu nổi.
Nhưng Áo đỏ không trách Lâm Hàn, hắn cũng biết tình hình này là bất khả kháng, nếu vừa rồi Lâm Hàn không cứu hắn…
- Tại sao lại cứu ta? – Áo đỏ khàn khàn hỏi.
- Đừng có suy nghĩ lạc đề nữa. Hiện tại không gian xung quanh đã bị trận pháp phong bế, mọi thuật hệ không gian đều bị xóa bỏ ở nơi này! Mau nghĩ cách tẩu thoát đi, chúng ta không còn nhiều thời…
Còn chưa nói hết, Lâm Hàn đã phải chật vật lăn sang một bên, né tránh vũ tiễn của Băng Phượng.
Áo đỏ đứng một bên, lặng im lấy ra một quyển trục màu xanh thẫm, nhưng dù hắn có dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không làm sao vận hành được quyển trục này.
Thế mới biết Lâm Hàn đã nói đúng!
Truyền tống quyển trục hoàn toàn mất hiệu lực!
Phi Lôi thần thuật cũng mất hiệu lực theo.
Cũng có nghĩa, chuẩn bị thoát thân trước đó của họ đã hoàn toàn tan thành bọt nước!
Nhìn về phía ánh mắt trào phúng, đùa cợt của Băng Phượng, trong lòng Áo đỏ cũng cảm thấy có một luồng bi ai, tuyệt vọng chợt đến.
Đây… thực sự là tuyệt cảnh! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.